
Tôi đã đắn đo rất nhiều khi viết ra câu chuyện của em trai tôi, đứa em mà cả gia đình tôi, họ tộc tôi vô cùng yêu thương, tự hào và kỳ vọng. Cũng vì quá yêu thương em, niềm tự hào của gia đình dòng họ, mà chỉ có tôi, người duy nhất biết rõ câu chuyện của em, nhưng tôi đã phải ngậm ngùi nuốt đắng, nuốt cay, nén đau khi phải chấp nhận một sự thật đắng lòng này...
Kính thưa quý tòa soạn!
Phải chấp nhận một sự thật thì chuyện đã đành, đằng...