11 tháng 2, 2014

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT: Chuyện khó tin của đời tôi (Kỳ I)


Kình thưa quý báo!

Tôi đang ở giữa cái lạnh âm 10 độ. Xung quanh ngôi nhà tôi đang ở bao trùm bởi tuyết phủ. Tuyết rơi trắng xóa cả mặt đất, phủ trùm lên những căn nhà một màn bông trắng trông thật đẹp.

Những ngày này, ở Việt Nam mình mọi người đang bận rộn chuẩn bị đón tết cổ truyền. Tôi nhớ da diết quê hương, nhớ da diết gia đình, bạn bè, người thân và không khí linh thiêng của đêm 30 ngày mồng 1 tết. Nhớ thương càng nhiều hơn nữa khi tôi đang ở một nơi xa lạ, trong cái ấm áp của người ở trong chăn ấm mà lòng vẫn quay quắt một nỗi thương nhớ nơi xa… Tôi chọn một khoảng lặng cho riêng mình để cầm bút viết những dòng chữ này gửi tới quý báo. Nước mắt tôi lặng rơi trên trang giấy nhỏ, cây bút run run viết không nên chữ…

Cuộc đời tôi là cả một pho tiểu thuyết dài… có kể bao nhiêu cũng không đủ. Ai đó nói rằng, tính cách gieo số phận, tôi nghĩ với riêng tôi không hẳn là như vậy. Số mệnh của tôi là do tạo hoá ban như vậy rồi. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, cho đến lúc này, được sống và cầm được cây bút nhỏ, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo,  tôi đã ơn số mệnh mình, dù tôi đã vì nó mà trải qua bao nhiêu đắng cay và nước mắt tủi cực, đau khổ, ngậm ngùi, thậm chí cả sự tuyệt vọng.

Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình lao động nghèo. Bố mẹ tôi đi khai hoang vùng kinh tế mới ở ĐN. Khi tôi 18 tuổi, theo bạn xuống Sài Gòn làm công nhân trong một khu công nghiệp. Vừa chân ướt chân ráo xuống Sài Gòn thuê trọ, ngơ ngác trước cuộc sống đô thị, ngay lập tức tôi đã bị cuốn vào một âm mưu đen tối của một thanh niên ngay trong khu trọ.

Chỉ đến sau này, mọi sự đã rồi tôi mới biết ngay lúc đó, do lạ nước lạ cái, không biết các khu trọ nào an toàn nên tôi rơi ngay vào một hang ổ bụi đời. Ở đó tôi đã bị một thanh niên nghiện ngập ma tuý cưỡng hiếp. Sau khi cưỡng hiếp được tôi, hắn đã khống chế tôi và bắt tôi làm người yêu của hắn, chủ yếu là để phục vụ tình dục. Nếu tôi bỏ hắn, hắn doạ sẽ giết chết tôi. Tôi quá trẻ và khờ khạo, chưa có kinh nghiệm sống, học hành cũng không đến nơi chốn để có những kiến thức tự bảo vệ mình khỏi hiểm nguy.

Tôi không có bản lĩnh cũng như sự khôn ngoan để chạy trốn khỏi kẻ cưỡng tình kia. Với sự u mê của một thiếu nữ quê,  bản tính nhút nhát sợ hãi, tôi đã ngoan ngoãn cúi đầu làm nô lệ cho một gã trai bụi đời nghiện ngập. Mãi hai năm sau, khi gã thanh niên mang danh người yêu của tôi đi cướp giật, bị bắt vào tù, bị đưa đi cai nghiện rồi chết trong tù, tôi mới thoát ra khỏi được đoạn đời sóng gió nhục nhã và tủi phận của một thiếu nữ con nhà lành bị rơi vào bẫy đời sa lạc. 

Giải thoát được khỏi mối tình kinh khủng ấy, tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn và phát điên. Vừa sợ hãi và mặc cảm với quá khứ của mình, vừa lo sợ đinh ninh rằng yêu phải kẻ nghiện ma tuý chắc chắn tôi đã bị lây bệnh HIV/AIDS thế nên tôi phát bệnh thần kinh nặng. Bố mẹ tôi phải khăn gói lên thành phố đưa tôi trở về ĐN để điều trị bệnh.

Nhà tôi nghèo, bố mẹ tôi không có điều kiện ở lại chăm sóc, tôi là bệnh nhân không có người nhà ở cùng, tất cả nhờ  hết vào bệnh viện và các y bác sỹ, y tá hộ lý ở viện chăm sóc, thi thoảng mẹ tôi mới lên tiếp tế cho tôi được một lần. Tôi gầy gò, xanh xao, tinh thần hoảng loạn và sốc nặng. Tôi xa lánh mọi người, sợ hãi mọi người với mặc cảm rằng tôi đã bị căn bệnh thế kỷ khủng khiếp nhất, bệnh HIV/AIDS. Tôi chán sống, thu mình, không giao tiếp với ai và bằng mọi cách, tôi luôn muốn tìm đến cái chết.

Thật kỳ lạ, đúng vào lúc tôi thân tàn ma dại nhất thì có một phép màu đã xảy đến với tôi. Có một người con trai thương hoàn cảnh của tôi đã sẵn sàng ở bên cạnh tôi và dâng tặng cho tôi tình yêu thương chia sẻ của anh. Người con trai đó tên H, cùng tuổi với tôi, gia đình ở Sài Gòn, đang là sinh viên trường trung cấp y năm cuối, và hiện tại là thực tập sinh ở Khoa thần kinh, Bệnh viện ĐN.

Ban đầu là những buổi thực tập khám bệnh cùng tập thể y bác sỹ của bệnh viện, dần dà, cảm thương hoàn cảnh và lý do lâm bệnh của tôi, anh ấy đã dành những khoảng thời gian rỗi để trò chuyện cùng tôi, tìm ra căn nguyên bệnh lý của tôi để lựa chọn một phương pháp điều trị thích hợp. Chàng trai trẻ ấy là một thực tập sinh rất chăm chỉ và cần mẫn, tính tình vui vẻ, cử chỉ thân thiện ấm áp. Mặc dù chỉ là thực tập sinh ở bệnh viện trong 3 tháng thôi nhưng anh đã để lại trong lòng những bệnh nhân điều trị ở đây một tình cảm sâu đậm.

Bệnh nhân rất yêu quý anh bởi tính tình hòa nhã, vui vẻ, chịu khó thăm hỏi trông nom bệnh nhân, dành nhiều thời gian rỗi để trò chuyện với bệnh nhân, tìm hiểu tâm lý của bệnh nhân. Sự chăm chỉ học hỏi, cùng với tấm lòng rộng  mở ấm áp của anh đã cảm hóa được rất nhiều bệnh nhân, ngay cả những bệnh nhân khùng điên khó tính nhất. Và tôi là một trong những bệnh nhân khó tính, và mặc cảm, luôn tìm cách lẩn trốn những người mặc áo blue trắng ấy.

Một lần gặp mẹ tôi, H. nghe bà trào nước mắt ngồi tâm sự,  kể lại toàn bộ câu chuyện và nguyên nhân vì sao tôi rơi vào nông nỗi này, H. đã lặng người đi nắm chặt hai bàn tay khô gầy của mẹ tôi và nói: Bác yên tâm, cháu sẽ giúp L., con gái bác vượt qua được bệnh tật, trả cô ấy về với cuộc sống bình thường nhất. Miễn là bác đừng bỏ cuộc, hãy cho cô ấy điều kiện được điều trị ở viện và đừng bỏ rơi cô ấy.

Thế rồi, sau những giờ lên lớp ở bệnh viện, H. lại xuống khu bệnh nhân trò chuyện và làm những việc lặt vặt giúp đỡ các bệnh nhân. H. đặc biệt chú ý tới tôi và chăm sóc tôi. Buổi sáng, trước giờ đi thăm bệnh nhân cùng các thầy, H. lại tạt qua khu bệnh nhân khi thì đưa cho tôi gói xôi, lúc thì mấy củ khoai, cái kẹo. Thỉnh thoảng H. còn mang cả hoa dã quỳ vàng vào cắm nơi góc tủ cá nhân trong phòng bệnh nhân của tôi…

Mọi người ở phòng vẫn trêu H. phải lòng tôi rồi. Kể ra, y sỹ mà phải lòng bệnh nhân thì cũng tốt ấy chứ, hai người đều chưa người yêu, chưa vợ chưa chồng, giúp nhau chữa bệnh rồi sau này nên vợ nên chồng thì quý hóa quá. Mọi người đùa nhau cười vui vẻ. Trong lòng tôi lúc ấy cũng gợn sóng lăn tăn một nỗi thẹn thùng. Thực ra, mặc dù đã bị dày xéo đến tan nát cả tinh thần lẫn thể xác, nói cho cùng tôi đã kịp rung động tình ái, đã biết yêu ai bao giờ đâu.

Vừa chớm thiếu nữ đã bị cưỡng bức, ép làm nô lệ tình dục. Thoát được khỏi mối quan hệ khủng khiếp ấy thì tôi đã bị tổn thương tinh thần đến phát điên. Mặc cảm mang trong mình căn bệnh thế kỷ, khiến cho gần như sợ hãi xấu hổ và xa lánh hết mọi người. Chính H đã mang kết quả xét nghiệm đến cho tôi tận mắt thấy rằng tôi không bị HIV/AIDS.

Tất cả chỉ là do tôi tự kỷ ám thị sinh ra bệnh tư tưởng. Khi cầm kết quả xét nghiệm âm tính trên tay với căn bệnh mà tôi sợ hãi nhất, tôi gần như gục đầu vào ngực H. òa khóc. Tôi thầm cảm ơn ông trời, cảm ơn số phận trong tận cùng tủi cực, đã mang H. đến cho tôi như ban cho tôi một phép màu, một hy vọng sống. 

Tròn 18 tháng điều trị liên tục ở viện, với sự chăm sóc giúp đỡ tận tình chu đáo của H., bệnh tình tôi thuyên giảm và tôi được xuất viện. H. cũng đã tốt nghiệp ra trường và quay lại Sài Gòn tiếp tục học liên thông 2 năm hệ đại học. Ngày xuất viện cũng chính là ngày H. đưa tôi về nhà bố mẹ tôi và thưa với bố mẹ tôi xin được yêu thương tôi, chăm sóc cho tôi, lo cho tôi suốt quãng đời còn lại. H. xin cho tôi đi làm y công ở bệnh viện TN- SG. 

Đến lúc này tôi mới biết bố mẹ H. cũng là y sỹ, đang làm việc ở trong một bệnh viện ở thành phố. H. nối nghiệp bố mẹ và nuôi giấc mơ trở thành bác sỹ. Đợi 6 tháng nữa tốt nghiệp ra trường, H. sẽ xin bố mẹ tôi cho gia đình H. qua thưa chuyện và xin phép cho chúng tôi nên vợ nên chồng. Tôi chính là mối tình đầu tiên của H. 

Bố mẹ H. khi biết con trai mình yêu một người từng là bệnh nhân thần kinh đã rất phản đối. Nhất là khi biết tôi có một quá khứ tình cảm phức tạp, bê bết như vậy, ông bà đã kiên quyết không chấp nhận. Một thời gian dài, bố mẹ H. gần như từ mặt H. để phản đối H. yêu tôi.

Ông bà rất buồn và đau khổ khi con trai duy nhất của ông bà, đứa con ông bà đặt hết niềm hy vọng lại mù quáng khi yêu một bệnh nhân thần kinh từng bị ép làm nô lệ tình dục cho một gã nghiện, lại học hành không đến nơi đến chốn, công việc không ra sao. Biết bố mẹ buồn, đau khổ vì mình nên H. kiên nhẫn thuyết phục và kiên nhẫn tỉ tê trò chuyện hàng ngày với mẹ về tôi để cho ông bà bớt giận mà cho phép chúng tôi yêu nhau.

Nhưng chuyện tình cảm, dù có bị ngăn cản đến đâu, H. vẫn quyết liệt yêu thương tôi và một mực xin phép bố mẹ chấp nhận cho chuyện hôn nhân của chúng tôi. Bố mẹ H. đều là những cán bộ có nhận thức, hai ông bà sống rất hiền lành đức độ. Thương con trai và biết không thể ngăn cản được mối tình sâu đậm của con trai mình, sợ từ con trai thì sẽ mất con, bố mẹ H. đã chấp nhận cho chúng tôi đến với nhau.

Cuộc đời thật nghiệt ngã, số phận quá oái oăm với tôi. Tôi đã không hiểu sao ông trời lại có thể tàn nhẫn với tôi như vậy. Đúng vào hôm gia đình H. về ĐN để thưa chuyện với bố mẹ tôi cho phép chúng tôi cưới nhau thì xảy ra sự cố. Sau khi tiễn bố mẹ H. lên Sài Gòn bằng ô tô, H. quay lại nhà tôi chở tôi bằng xe máy lên thành phố để hai đứa kịp mai đi làm thì xe máy của H đã gặp tai nạn. Cú đụng độ mạnh khiến cho tôi bị chấn thương sọ não hôn mê sâu.

Kính thưa quý báo. Tôi nằm hôn mê ở viện suốt 1 năm trời. Các y bác sỹ lắc đầu với trường hợp của tôi. Việc tỉnh lại của tôi chỉ chờ vào phép màu nhiệm của ông trời. Các y bác sỹ cũng khuyên H. nên đưa tôi về nhà tiện cho việc chăm sóc và nuôi dưỡng. Y học đã bó tay.

Thế mà quý báo có biết người yêu tôi đã xử sự với tôi ra sao không? H. đã khóc quỳ lạy trước bố mẹ của H. xin phép cho H. được tiến hành hôn lễ làm đám cưới với tôi bên giường bệnh và xin phép đưa tôi về căn nhà trọ H. đã thuê sẵn để H. được chăm sóc tôi cho trọn đạo nghĩa vợ chồng. Nếu tôi không qua khỏi thì H. lo cho tôi chu toàn như một người chồng lo cho một người vợ bạc mệnh. Dù thế nào đi chăng nữa, H. cũng coi tôi là vợ của anh ấy, và H. không thể bỏ rơi tôi trong tình trạng tôi gặp nạn như thế này…

(Câu chuyện của bạn L.C. ra sao, mời các bạn đón đọc phần tiếp theo ở số báo tân xuân đầu tháng 2 năm 2014)

L.C. (Thư gửi từ Praha - Tiệp Khắc)

Theo CAND

0 comments: