20 tháng 2, 2014

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT: Chuyện khó tin của đời tôi (Kỳ II)



Kính thưa quý báo! 

Nhiều khi tôi tự hỏi có phải số phận tôi quá nghiệt ngã không, hay ông trời muốn thử thách tôi đến tận cùng khi cho tôi chạm tay tới hạnh phúc, rồi ông lại đột ngột giáng xuống số phận tôi thêm một sự thử thách mới của tận cùng của tuyệt vọng. Không biết kiếp trước tôi làm nên tội gì mà kiếp này, số phận tôi lại gặp những tai họa kinh khủng đến vậy.



Khó khăn lắm chúng tôi mới thuyết phục được bố mẹ anh bỏ qua những định kiến về quá khứ của tôi, đồng ý cho phép anh, cậu con trai quý độc nhất của họ yêu tôi, và đồng ý về nhà tôi để đặt vấn đề xin phép cưới hỏi tôi làm vợ cho con trai. Ông bà chấp nhận một người con gái có quá khứ không mấy đẹp đẽ như tôi là con dâu của ông bà, điều đó đã là một may mắn lớn với tôi, và tôi thầm cảm ơn trời đất vì tôi gặp được anh, được gia đình anh, những người sống có hiểu biết và tấm lòng vị tha mênh mông trời bể. Tôi và anh chưa kịp nếm vị ngọt ngào của thứ hạnh phúc mà chúng tôi đã cùng nhau lên non xuống bể, vượt qua bao khó khăn, thử thách để đến được với nhau thì tai nạn đã xảy ra. Cú va chạm mạnh trên đường đã chấn động vào một dây thần kinh trung ương nào đó của tôi, khiến cho tôi không thể tỉnh lại được. Tôi chìm đắm trong cơn hôn mê mà y học lúc này cũng không dám chắc chắn tôi có thể tỉnh lại được không.

Vậy mà vượt qua tất cả mọi quan niệm, rào cản, mọi hệ lụy… anh quyết định cưới tôi trên giường bệnh, trong tình trạng tôi chỉ là một cơ thể sống thực vật. Có lẽ, trên thế gian này hiếm có người con gái nào có được hạnh phúc kỳ lạ, huyền diệu và khó tin như tôi. Hôn lễ của tôi được tiến hành trên giường bệnh. Tôi được trang điểm nhẹ nhàng, được mặc áo cô dâu, được đeo hoa trắng trên đầu. Chỉ có điều, cô dâu là tôi lúc ấy chỉ là một cơ thể thực vật, sống một đời sống vô tri vô giác. Sau này, dù đã nhìn đi nhìn lại những tấm ảnh cưới do chồng tôi nhờ bạn bè chụp lại hàng trăm ngàn vạn lần thì lần nào tôi cũng rớt nước mắt. Lần nào xem xong bộ ảnh cưới tôi cũng khóc nức nở. Trong ảnh cưới, tôi nằm im lìm trên giường, nghiêm trang trong tư thế một người đã sẵn sàng cho một cuộc từ giã cõi sống để đi vào thế giới khác.  Chỉ có điều khác biệt ở đây đủ để người xem phân biệt được bối cảnh không phải là một đám hiếu buồn rầu mà là một đám cưới xúc động. Bởi trong ảnh, chú rể và bạn bè quây quần xung quanh chiếc giường cô dâu nằm và ai nấy đều mỉm cười rạng rỡ. Những nụ cười tươi tắn mang thông điệp chúc phúc của bạn bè nhằm cầu nguyện cho cả tôi và anh vượt qua được thử thách nghiệt ngã này để hồi sinh sự sống cùng tình yêu quá lớn mà chúng tôi dành cho nhau.

Anh không cho bố mẹ anh hay bố mẹ tôi đến đám cưới của chúng tôi ở bệnh viện. Phần vì anh không muốn gây phiền phức tới một nơi mà chỉ dành cho việc cứu chữa bệnh tật của những bệnh nhân đang ngày đêm vật lộn trong cuộc đấu tranh sinh tử với bệnh tật: phần vì thương bố mẹ anh, bố mẹ tôi, chứng kiến đám cưới, lễ thành hôn, giây phút hạnh phúc trăm năm của các con trong một hoàn cảnh quá trớ trêu như vậy, bố mẹ sẽ khóc, sẽ đau đớn xót xa khi nhìn các con. Như vậy, đám cưới sẽ rất buồn. Anh muốn mọi thứ quanh tôi bình thường vui vẻ. Anh muốn càng ít người chứng kiến càng tốt, bởi không nên gây xáo động thêm cho cả anh và tôi trong tình cảnh hiện tại. Sau đám cưới 15 phút, anh thuê xe đưa tôi trở về chỗ nhà trọ để tiện chăm sóc tôi. Anh không muốn đưa tôi về nhà bố mẹ anh, anh không muốn bố mẹ anh nghẹn ngào nhìn cô con dâu bước về nhà chồng trong tình trạng hôn mê sâu. Anh muốn tự giải quyết và chịu trách nhiệm trước mọi hành động của mình. Sau đám cưới, mẹ tôi ở lại Sài Gòn cùng với vợ chồng tôi để chăm sóc tôi hằng ngày cho chồng tôi yên tâm đi làm việc.

Có lẽ ông trời từ trên cao nhìn xuống, quá cảm động trước mối tình của anh dành cho tôi, trước sự bền bỉ kiên trì của anh trong việc yêu thương và cứu sống tôi nên đã gõ chiếc đũa thần lên số phận của tôi lần nữa. Tôi ngơ ngác tỉnh dậy trong đêm sau một năm hôn mê, và chỉ sau đám cưới đúng 1 tuần trăng mật. Sau này anh vẫn đùa tôi chắc là thấy cần phải thưởng thức tuần trăng mật với chồng mà tôi đã nhất quyết tỉnh lại đòi quyền lợi chứ không lười nhác chìm đắm trong giấc ngủ dài nữa. Tôi không thể quên được cảm xúc kỳ lạ khi tôi tỉnh dậy sau một cơn mê dài. Tôi không nhớ gì hết, trong giấc mê, thời gian không tồn tại, mọi thứ không tiếp diễn. Tất cả ngưng đọng trong giây phút của một năm trước, trí óc tôi vẫn còn hằn dấu về lễ ăn hỏi và tôi và anh đang trở về Sài Gòn. Trong đêm, tôi thức giấc và rất ngạc nhiên thấy bên cạnh là anh đang nằm ngủ. Không lẽ chúng tôi đã cưới nhau từ bao giờ mà tôi không thể nhớ. Tôi khẽ cựa quậy nhưng chân tay im lìm không cử động được. Tôi không nhớ điều gì đã xảy ra, tất cả như một giấc ngủ dài… một giấc ngủ dài tới 360 ngày trộn lẫn nước mắt và đau khổ của anh và gia đình. Tôi khe khẽ gọi anh dậy. Anh nghe tiếng tôi gọi, bàng hoàng nhỏm lên dụi mắt nhìn tôi. Không thể tin tôi có thể tỉnh lại một cách kỳ diệu như thế, chồng tôi chồm dậy, bật đèn lên, không tin vào mắt mình. Anh lắp bắp gọi: “Vợ ơi, vợ vừa gọi anh à, vợ vừa gọi anh phải không?”. Tôi chảy hai hàng nước mắt trước vẻ cuống quýt của anh. Anh ôm chầm lấy tôi. Anh gọi toáng lên, mẹ ơi, vợ con tỉnh lại rồi! Mẹ tôi từ phòng ngoài lật đật chạy vào… Bà òa lên khóc khi nhìn thấy tôi đã mở mắt và tỉnh táo gọi mẹ. Lúc ấy, anh cũng bật khóc. Cả ba mẹ con tôi đã òa lên khóc nức nở trong giây phút kỳ diệu và hạnh phúc đến nghẹt thở ấy. Đó cũng là lần đầu tiên, tôi thấy anh khóc òa, khóc thực sự như một đứa trẻ. Anh cứ thế ôm chặt tôi vào lòng và khóc. Nước mắt chảy tràn xuống cả gương mặt tôi lúc này cũng đã nhòa nhuyện nước.

Có lẽ do động lực của tình yêu, do sức trẻ, do tinh thần quá hưng phấn và hạnh phúc khi biết những gì tôi đã trải qua và anh đã hy sinh vì tôi, nên tôi cố gắng phục hồi nhanh. Tôi đã cử động được chân tay, đã tập trở mình và ngồi dậy trên giường. Tôi ngơ ngác nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường và ngày nào tôi cũng lật giở hàng chục lần cuốn an bum ảnh cưới của chúng tôi khi tôi còn hôn mê. Lần nào tôi cũng khóc. Tôi không dám tin vào hạnh phúc diệu kỳ mà tôi đang có, tất cả cứ như là mơ. Nhiều lần gục đầu vào ngực anh, tôi thổn thức hỏi anh đây là mơ hay là thực. Thực sự tôi còn sống hay đây chỉ là ảo mộng của cõi khác. Lần nào anh cũng cốc vào đầu tôi thật đau cho tôi tỉnh hẳn người. Một người con gái có số phận hẩm hiu buồn bã như tôi, sao có thể trở thành cô lọ lem bên hoàng tử của đời mình. Lần nào anh cũng ôm chặt tôi vào lòng và nói. Anh yêu tôi, anh rất thương tôi và mong mỏi tôi được hạnh phúc. Anh nói, khi anh làm đám cưới cùng tôi bên giường bệnh, là lúc anh đã tuyệt vọng, anh mong muốn việc làm đó của anh một lần nữa khẳng định với linh hồn tôi đang tồn tại ở đâu đó rằng, anh yêu thương tôi trước sau như một. Đám cưới là lời thề nguyền của anh đối với tôi. Để nếu tôi có mệnh hệ gì, có qua khỏi hay không qua khỏi thì tôi hãy an tâm về anh, về tình cảm anh đã trao tôi. Anh sẽ đối với tôi như đối với người vợ trọn vẹn đến hơi thở cuối cùng…

Kính thưa quý báo!
Cuộc đời của tôi khó tin và kỳ lạ như vậy đấy! Khi tôi phục hồi tốt hơn, tự vịn đứng dậy và tập tễnh đi lại được thì bố mẹ chồng tôi bắt anh trả nhà thuê để đưa tôi về nhà tiện bề chăm sóc. Trong thời gian tôi ốm, rồi tỉnh lại, anh vẫn miệt mài đèn sách, quyết tâm học hành và học thêm ngoại ngữ để tìm học bổng làm thạc sỹ ở nước ngoài. Được một năm, anh thi đỗ thạc sỹ ở Pháp, và anh đã tìm mọi cách để đưa tôi sang Pháp cùng anh để tranh thủ điều trị phục hồi cho tôi sau chấn thương trong thời gian anh học. Tôi đã sang đây cùng chồng tôi được 1 năm.

Khi tôi viết những dòng chữ này gửi tới quý báo, sức khỏe của tôi đã gần như hoàn toàn bình phục. Vợ chồng tôi đang có kỳ nghỉ đông ở Tiệp. Anh muốn tranh thủ đưa tôi đi thăm một số nước Châu Âu trước khi anh hoàn thành khóa học thạc sỹ 2 năm để về nước. Giờ đây, tôi đã tự đi lại được, tự làm việc nhà, tự đi tàu điện ngầm đến chợ và mua bán như một người nội trợ tự chủ để lo bữa cơm cho chồng trong căn gác trọ thuê ấm áp. Điều tuyệt vời hơn nữa là tôi đang mang thai đứa con đầu lòng của vợ chồng tôi. Còn gì hạnh phúc hơn khi hạnh phúc đã đơm trái ngọt. Mỗi tối, chồng tôi cặm cụi bên bàn làm việc, thi thoảng lại đặt tay lên bụng, áp tai vào thành bụng vợ để trò chuyện với con gái của chúng tôi đang hiếu động trong bụng mẹ. Và mỗi đêm, tôi vẫn vào mạng Google để tìm kiếm những câu chuyện khó tin, những cuộc đời có hoàn cảnh tương tự như tôi, những cô gái tổ chức đám cưới trên giường bệnh trong phút giây sinh tử của bệnh tật. Và tôi biết, ở đất nước mình, những cô gái có số phận như tôi thật hiếm hoi… Có thể họ bị liệt hai chân, bị mù, bị câm điếc nhưng vẫn có những người con trai lành lặn yêu họ và sẵn sàng cưới họ về làm vợ. Nhưng trường hợp hôn mê sâu bên giường bệnh mà vẫn có người con trai quyết tâm làm đám cưới dù biết rằng người yêu, vợ của mình có thể mãi mãi sẽ không bao giờ tỉnh lại thì có lẽ chỉ có tôi là duy nhất.

Mới đây, qua báo chí tôi đã khóc rất nhiều khi đọc được câu chuyện ở đất nước mình của người phụ nữ sinh con từ tinh trùng của chồng sau 3 năm chồng mất. Chị đã quyết tâm không đi bước nữa, mãn tang chồng, chị đã làm cái việc thiêng liêng và cũng diệu kỳ nhất với đầy ắp một biển yêu thương người chồng bạc mệnh mất sớm, đấy là sinh con từ tinh trùng của anh. Như một sự nối dài tình yêu, nối dài cuộc sống với chồng chị, người chồng đoản mệnh mà chị chưa kịp sống trọn vẹn những giây phút yêu thương chồng vợ. Câu chuyện của chị càng làm cho tôi có một niềm tin vững chắc rằng, trong cuộc đời này, người tốt, phép màu và những câu chuyện tình người thiêng liêng và vĩ đại vẫn còn nhiều và nó chỉ tồn tại khuất lấp trong cuộc sống bộn bề này mà thôi. Tôi càng tin yêu cuộc sống hơn lúc nào hết! Tôi yêu và cảm ơn cuộc sống đã mang lại cho tôi những phép màu nhiệm của hạnh phúc.

Thưa quý báo! Một cái tết đầu tiên xa quê hương! Mặc dù đang được lang thang du lịch cùng chồng ở châu Âu nhưng lòng tôi biết bao nhung nhớ… Giờ này ở Việt Nam hẳn mọi người đang nhộn nhịp đón tết. Ngoài cửa sổ, tôi nhìn tuyết rơi trắng xóa… Tôi vẫn hay khóc khi nghĩ về số phận mình, nhưng những giọt nước mắt của tôi giờ đây nóng hổi và chan chứa hạnh phúc mà tôi không sao kìm giữ được. Tôi muốn chia sẻ với mọi người, với bạn đọc của quý báo trong chuyên mục này về chuyện đời khó tin của tôi như một thông điệp nhỏ về niềm tin vào cuộc sống. Năm mới, nhân dịp Xuân Giáp Ngọ, tôi xin phép được gửi tới quý báo và quý độc giả lời chúc bình an và hạnh phúc.
L.C.
LỜI BBT:
Một kết thúc có hậu và quá tuyệt vời cho cô gái có số phận vất vả, long đong nếu không nói là đã từng bất hạnh. Một hạnh phúc đơm hoa kết trái quá ngọt ngào cho cô, và cho tất cả những ai giàu niềm tin yêu vào cuộc đời này. Qua câu chuyện của L.C, chúng tôi cũng nhận ra một chân lý giản đơn rằng, không có gì là không thể. Phép nhiệm màu vẫn ở quanh đời sống của chúng ta, ngay bên cạnh chúng ta đây thôi. Hãy biết yêu và tin vào cuộc đời này, tin vào con người, và quan trọng nhất đừng bao giờ mất niềm tin vào chính mình.

0 comments: