4 tháng 5, 2012

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THỰC: Nguyện cầu hạnh phúc mãi mãi


Tôi đã bắt đầu nuôi một khát vọng viết tự truyện đời mình kể từ khi tôi gặp anh. Mỗi một ngày sẽ là một trang tự truyện, và tôi sẽ viết để ghi dấu lại từng ngày, từng giờ, từng phút hạnh phúc của đời mình.


Cuốn tự truyện sẽ kết thúc khi cuộc sống của tôi cũng kết thúc, nghĩa là khi tôi rời bỏ trần gian này và mang hạnh phúc của tôi vào cõi vĩnh hằng. Thứ hạnh phúc mà đã rất nhiều lần tôi sợ hãi khi nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ bong bóng, là một điều huyễn hoặc mà tôi đã tưởng tượng nên. Nhiều lúc, trong những tháng ngày vụt trôi qua, tôi tưởng mình đã qua đời lâu lắm, rằng cái thực tại mà tôi có không phải là đời sống thực, là một thế giới hư ảo của thiên đàng, của tâm linh mà thôi.

Nhiều khi, tôi tự khóc cười, không biết đâu là thực, đâu là mơ. Rất nhiều đêm, tôi đã bàng hoảng tỉnh dậy giữa chừng, lay gọi chồng tôi và khóc. Tôi hỏi đi, hỏi lại chồng tôi trong lúc anh đang vừa ngơ ngác tỉnh dậy trong cơn say ngủ, rằng tôi đang ở đâu? rằng anh có phải là chồng tôi không? rằng đứa con của chúng ta có phải đang nằm ngủ bên cạnh chúng ta trên chiếc giường hạnh phúc này không? Những lần như vậy, tôi lại khóc nức nở, tôi làm cả nhà thức dậy không biết bao nhiêu lần. Chồng tôi đã ôm lấy tôi vỗ về dịu dàng. Nước mắt tôi rớt thấm má anh, và anh nhẹ nhàng đưa tôi trở lại với giấc ngủ. Không biết bao nhiêu lần, anh thức đến sáng canh cho tôi khỏi những cơn mơ hoảng loạn, giữa những ác mộng vẫn luôn giày vò tôi.

Mới đây, chồng tôi đã đọc cho tôi nghe một câu chuyện ở trên mạng, nói về một người con gái bị người tình tạt a xít toàn bộ khuôn mặt bị biến dạng và hai mắt bị mù. Nhưng số phận đã mỉm cười khi mang đến cho cô một người đàn ông yêu thương thật lòng. Anh ấy rất đẹp trai và hoàn toàn lành lặn. Họ vừa đón bé gái đầu tiên chào đời. Nhiều người đọc câu chuyện ấy sẽ không thể tin nổi, tại sao tình yêu có thể nảy nở giữa những người quá khác biệt nhau, tại sao trên đời này lại có những người đàn ông như những ông Bụt bất ngờ hiện ra và ban tặng cho những mảnh đời bất hạnh biết bao phép nhiệm mầu. Thế nhưng trong cuộc đời có quá nhiều bí ẩn này, những câu chuyện kỳ tích ấy vẫn xảy ra. Hạnh phúc của họ là một câu chuyện cổ tích hiếm hoi được viết trong đời thường.

Anh đọc cho tôi nghe và tôi đã khóc. Tôi tưởng như câu chuyện trên đây là câu chuyện của chính tôi, chứ không phải là của ai khác. Tại sao trên đời này lại có nhiều câu chuyện cổ tích được viết giữa nhân gian bên cạnh biết bao nỗi đau, bất hạnh của con người. Tôi định rằng, sau khi kể lại câu chuyện của mình, vợ chồng tôi, một ngày nào đó, sẽ bằng cách này hay cách khác đến thăm cặp vợ chồng kia, và chúng tôi sẽ cố gắng để kết nối trên thế gian này những câu chuyện cổ tích kỳ lạ như vậy, chúng tôi sẽ kể cho nhân gian nghe về những điều tốt đẹp nhất, kỳ lạ nhất, hy hữu nhất mà họ chưa từng nghe, chưa từng chứng kiến.

Tôi sinh ra cũng lành lặn như bao nhiêu người con gái khác. Vừa bước vào tuổi sinh viên, lên thành phố Hồ Chí Minh trọ học, tôi đã bập vào tình yêu với một chàng trai trẻ. Người yêu tôi rất đẹp trai, hào hoa, ga lăng và có nhiều tiền. Chắc hẳn anh ta sinh ra trong một gia đình khá giả. Anh ta nói với tôi anh ta cũng là sinh viên của một trường đại học. Một cô gái quê như tôi, lần đầu tiên choáng ngợp bởi tình cảm khác giới, lại thật thà, cả tin, tôi đã bị lầm. Tình yêu của chúng tôi vừa kịp mặn nồng thì người yêu tôi bị bắt vì tổ chức sử dụng trái phép ma tuý và thuốc lắc. Ngoài ra, anh ta không hề là một sinh viên như đã lừa gạt tôi mà sau khi bị bắt, anh ta lộ nguyên hình là dân xã hội đen. Tôi đã khóc rất nhiều nhưng tổn thương trước tình cảm trong trắng mà mình đã trót trao nhầm người, tôi kiên quyết từ bỏ tình yêu này.

Người yêu tôi chịu án tù 4 năm, vừa vặn với khoảng thời gian tôi học xong đại học. Bốn năm, tôi đã hoàn toàn quên được mối tình đầu lầm lỡ, tôi lao vào học tập và lấy lại thăng bằng sau những cú sốc tinh thần. Trái tim tôi sau một lần yêu lầm, đã không đủ tự tin để rung động thêm một lần nữa. Tôi khép lại tất cả cho tương lai phía trước. Tôi muốn ổn định xong nghề nghiệp, tôi mới nghĩ đến chuyện riêng tư. Tốt nghiệp đại học, tôi được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài. Cũng chính nơi này, thần tình yêu đã gõ đôi đũa định mệnh. Tôi gặp người đàn ông thứ 2 của đời mình.

Anh chính là trưởng phòng nhân sự của công ty. Tôi đã rất run sợ trước tình yêu, con chim đã một lần trúng thương, gãy cánh nên sợ đậu phải cành cong. Nhưng trái tim nào có thể nghe được lý trí. Một lần nữa, tôi đã lại bị khuất phục trước con tim mình. Chúng tôi yêu nhau say đắm. Sau khi yêu tôi, tìm hiểu tôi được 1 năm, anh đã muốn đi đến kết hôn sớm. Trước khi chuẩn bị kết hôn, tôi cũng đã kể cho anh nghe mối tình đầu của tôi. Anh hiểu và rất thông cảm. Bất hạnh bất ngờ ập đến với tôi đúng vào lúc chúng tôi cùng nhau đi chụp ảnh cưới. Bạn trai cũ của tôi đã ra tù, anh ta đi tìm tôi, và biết tôi sắp kết hôn, anh ta đã mua a xít rắp tâm trả thù tình. Kết cục vô cùng bi thảm, toàn bộ ca a xít bạn trai cũ đã hắt lên mặt tôi lãnh trọn.

Tôi nằm viện hơn một năm trời, qua hàng chục ca phẫu thuật. Cũng như người con gái trong câu chuyện kia, đôi mắt tôi đã bị mù vĩnh viễn. Tệ hơn nữa, gương mặt tôi méo mó biến dạng. Tôi không dám ra đường với gương mặt hiện tại của mình. Chồng chưa cưới của tôi rất may chỉ bỏng nhẹ ở tay và lưng, do anh ta chở tôi khi tôi bị tạt a xít. Anh cũng đã ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi suốt cả năm trời khi tôi ở bệnh viện. Bao nhiêu nước mắt, đau khổ và chia sẻ, anh cũng đã nhỏ xuống vì tôi. Nhưng anh không thể làm đám cưới với cô gái tật nguyền là tôi. Anh đã khóc khi viết cho tôi một bức thư dài mong tôi tha thứ. Anh nói rằng, anh rất thương tôi nhưng nhìn gương mặt của tôi anh thấy sợ hãi, anh không chịu nổi những cảm giác đã qua. Chúng tôi chia tay nhau. Tôi mất tất cả. Tôi chìm sâu xuống vực thẳm của cuộc sống.

Cha mẹ tôi quyết định đưa tôi về quê sau tai nạn và những thương tổn tinh thần. Ở quê, tôi vẫn tiếp tục tìm đến cái chết. Tôi không thể thoát ra khỏi nỗi tuyệt vọng.  Mẹ tôi đã bỏ hết việc đồng áng, luôn ở bên cạnh tôi để động viên tinh thần tôi. Không biết bao nhiêu lần tôi đã gào lên với mẹ tôi rằng xin mẹ hãy để con được tìm đến cái chết. Tôi không thể sống mà chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng, trong đau khổ. Những lần như vậy, mẹ ôm tôi và khóc. Tôi đã sống trong lay lắt tuyệt vọng. Tôi giấu mình trong nhà, vật vã và khóc lóc. Tôi không làm cách nào để thoát khỏi bi kịch của mình. Tôi chỉ muốn được chết, nhưng để chết được thật không dễ khi mà tôi đã bị mù, đến những việc cá nhân tôi còn không thể lo được, nói gì đến việc đi tìm cái chết. Với những người mù bẩm sinh, ông trời ban cho họ những khả năng kỳ diệu khác. Còn tôi mù là do tai nạn, tôi chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh của mình.

Tôi cũng không thể lý giải được tại sao ông trời lại run rủi đưa anh đến bên tôi. Người con trai đã cứu vớt cả cuộc đời tôi, đã đưa tôi trở về với ánh sáng của tình yêu cuộc sống. Anh xuất hiện trong gia đình tôi như một sự sắp đặt của ông trời nhằm cứu lấy sinh linh tội nghiệp là tôi đang trong nỗi tuyệt vọng khốn cùng.

Anh học Trung cấp nông nghiệp, về xã tôi thực tập trong năm cuối. Anh thua tôi tới 5 tuổi, là một chàng trai trẻ trung, đẹp trai và rất tốt bụng. Trước khi bước vào căn nhà của ba mẹ tôi, anh vẫn còn là một sinh viên trong trắng ngây thơ, áo chưa từng vương bụi trần, chưa từng vấp ngã hay buồn khổ bởi những hệ lụy từ cuộc đời. Anh đã hồn nhiên đến gõ cửa nhà ba mẹ tôi xin ở trọ trong đợt thực tập 2 tháng.

Lần đầu tiên, anh đã gặp tôi, người con gái bất hạnh nhất trên đời. Tôi đã đuổi anh đi, đã van nài ba mẹ không cho anh ở trọ. Thế mà lạ lùng thay, sau khi nhìn thấy tôi, biết gia đình tôi có nỗi khổ riêng, anh càng quyết tâm ở lại và gần gũi động viên tôi. Thế rồi điều gì xảy ra thì sẽ xảy ra như không thể khác.

Trong một buổi tối mùa hè, ba mẹ tôi đã tâm sự cho anh nghe câu chuyện đời của tôi. Mẹ tôi vừa kể cho anh nghe, vừa lấy tay áo quệt nước mắt. Bởi vì, cho đến thời điểm đó, tôi vẫn luôn mang ý định tự tử để kết thúc cuộc sống này. Sau khi nghe câu chuyện đời của tôi, đêm ấy, anh đã chạy đến bên tôi ôm lấy tôi và khóc. Lúc đó, vì anh nhỏ tuổi hơn tôi khá nhiều nên vẫn gọi tôi bằng chị và xưng em. Anh nói, sẽ giúp tôi vượt qua nỗi bất hạnh này. Bằng cách nào đó thì anh không biết, nhưng chắc chắn phải giúp tôi sống.

Từ đó anh đèo tôi ra Hội Người mù học chữ nổi, và gần như bắt tôi hoà nhập trong thế giới người mù. Ngày nào cũng vậy, kiên trì suốt trong 2 tháng trời thực tập ở Trạm Giống thực vật của xã, anh đều đặn đưa đón tôi ở Hội Người mù, và sau đó ra đồng ruộng làm thí nghiệm. Và điều kỳ diệu đã xảy ra. Anh đã đem lòng thương tôi, và hơn thế nữa, anh yêu tôi và nhất quyết ra trường sẽ về quê hỏi cưới tôi làm vợ.

Tôi đã không thể tin nổi những câu chuyện cổ tích trong thời hiện đại này. Tôi đã chua xót khi nghĩ rằng chắc là anh ấy muốn trêu chọc tôi. Nhưng đến khi anh thưa chuyện với ba mẹ nói là anh thương tôi thật lòng và muốn xây dựng hạnh phúc với tôi, ba mẹ tôi đã quỳ xuống trước mặt anh vừa lạy vừa khóc, xin anh đừng đùa cợt đứa con gái đáng thương của họ. Nhưng anh đã kiên quyết thương tôi rồi, nếu ba mẹ ngăn cản, anh bỏ học ở lại quê với tôi. Tôi đã được hồi sinh thêm lần nữa. Tôi bắt đầu yêu cuộc sống và bắt đầu chấp nhận hoàn cảnh để chiến đấu với thực tại.

Anh lên trường rồi, ba mẹ thay nhau đưa tôi đến Hội Người mù, động viên tôi học chữ nổi, và tham gia dạy văn hóa xóa mù chữ cho người mù trong xã. Tôi đã cố gắng để sống và chờ đợi vào tình yêu của chàng trai nhỏ hơn tôi tới 5 tuổi như chờ đợi một phép nhiệm mầu. Dù rằng, sự chờ đợi ấy quá ư mong manh. Tôi nghĩ, chia tay tôi trở về trường, anh sẽ tỉnh cơn xúc động, anh sẽ quên tôi, và sẽ sống với thế giới của anh.

Nhưng mọi điều kỳ diệu nhất vẫn có thể xảy đến với cô bé mù loà và gương mặt biến dạng như tôi. Tốt nghiệp Trung cấp xong, anh xin về làm việc tại Trạm Giống thí nghiệm của xã tôi và quyết tâm trở thành chồng của tôi. Anh nói rằng, đời tôi khổ nhiều quá rồi, ông trời sai anh đến để mang hạnh phúc mà lẽ ra tôi được hưởng chứ không phải chịu nhiều thử thách thế này. Ngay cả bản thân tôi, cho đến lúc này vẫn không thể tin nổi tại sao ông trời lại mang anh đến cho tôi. Tại sao một chàng trai khỏe mạnh, đẹp trai như anh lại có thể đem lòng yêu một người con gái lớn tuổi, mặt mũi biến dạng và hai mắt bị mù.

Cả làng, cả xã, cả ba mẹ họ hàng không một ai dám tin vào tình yêu của chúng tôi, ngay cả khi chúng tôi cưới nhau, rồi tôi mang thai và sinh đứa con đầu lòng, mọi người vẫn phấp phỏng, vẫn chờ đợi một kết cục buồn rằng anh sẽ bỏ tôi ra đi sau cơn xúc động nhất thời. Nhưng điều đó vẫn chưa xảy ra, khi tôi đã sinh cho anh thêm 2 đứa con nữa. Vì đứa con thứ 3 mà anh suýt bị kỷ luật nặng, song chiếu cố hoàn cảnh của tôi, nên án kỷ luật có nhẹ đi.

Giờ đây con đầu lòng của tôi đã vào lớp 1, hai cháu sau sang năm cũng đã ngấp nghé tuổi đến trường. Anh vẫn là một người chồng yêu thương, một người cha mẫu mực với các con. Cuộc hôn nhân của tôi năm nay nữa là tròn 7 năm, và tôi, ngày ngày vẫn trôi qua như một giấc mơ mà tôi chính là nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích thần tiên ấy. Tôi cũng không biết vì sao nữa, chỉ biết nguyện cầu cho hạnh phúc ở lại mãi mãi với gia đình tôi.
(Theo CAND)

0 comments: