Sáu tháng nay, tôi như người sống trong một cơn mê sảng kéo dài. Dù cố gắng đến mấy, tôi vẫn không thể làm quen được với một sự thật kinh hoàng và tủi hổ mà tôi vừa được biết, được chứng kiến. Sáu tháng nay, tôi như một người vừa đánh mất báu vật của đời mình, đó là cuộc sống bình yên quý giá vô ngần của mấy mẹ con tôi. Có lúc tôi như tụt rơi xuống vực thẳm của sự mất mát, có lúc tôi ê chề với thực tại của mình mà không có cách gì để cứu vãn. Tôi hoàn toàn bế tắc và bất lực.
Vợ chồng tôi sinh được hai cô con gái. Khi các con còn nhỏ thì vợ chồng tôi xảy ra chuyện. Tôi phát hiện ra chồng mình đi lại lén lút với một người phụ nữ khác, sống như vợ chồng và họ đã sinh cho nhau một cậu con trai. Quá sốc và đau đớn, tôi quyết định ly hôn và giành quyền nuôi hai con.
Vết thương do chồng tôi, người đàn ông tôi tin tưởng, yêu thương nhất đời gây ra cho tôi đã không thể nào lành nổi sau bao nhiêu thời gian. Tôi sống khép mình, đóng kín tâm hồn lại. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu khao khát, bao nhiêu nương tựa để tìm cho mình chút bình tâm sau giông bão, tôi dồn hết cho 2 con gái của mình. Gia đình 3 mẹ con của tôi cứ thế tồn tại, vượt qua bão giông và buồn tủi của số phận để trưởng thành.
Cuối cùng thì tôi cũng đã có được 1 tổ ấm đúng nghĩa cho cả ba mẹ con. Sau bao năm làm lụng dành dụm tiền của để thực hiện mơ ước và nguyện vọng của mình, tôi mua được một mảnh đất rộng và xây một ngôi biệt thự có 3 toà nhà riêng biệt chụm lưng vào nhau.
Tôi nói với các con tôi rằng: Từ ngày bố và mẹ ly hôn, mẹ ở vậy dồn hết tình yêu thương cho các con mà không đi bước nữa. Bây giờ các con đã lớn, đã trưởng thành, mẹ chỉ có một ước vọng tâm nguyện duy nhất là các con lấy chồng, xin phép nhà chồng ở quây quần bên cạnh mẹ trong toà biệt thự này. Chừng nào mẹ còn sức khoẻ, còn cố gắng được, mẹ sẽ chăm sóc cho 2 gia đình của 2 con, nấu cơm, phụ trông cháu và cai quản việc nhà cho các con yên tâm đi làm việc". Sau này mẹ già yếu, có nằm xuống thì có các con ở cạnh bên càng tiện bề chăm sóc.
Hai con gái là tôi đều được học hành tử tế, có hiếu và rất thương mẹ. Chúng hiểu tâm nguyện của mẹ, và hơn hết, các con đã nói với tôi rằng: "Bố có thể bỏ mẹ ra đi nhưng chúng con không bao giờ bỏ mẹ. Chúng con sẽ ở bên cạnh mẹ để chăm sóc mẹ lúc tuổi già. Cả hai đều hứa với mẹ sẽ tìm hiểu và kết hôn với người nào yêu thương mình và đồng ý với điều kiện của mẹ.
Tôi đã rất hạnh phúc vì ông trời bù đắp phần thiệt thòi trong cuộc sống tình cảm riêng tư của tôi bằng hai thiên thần như mơ ước là các con gái của tôi. Hai con tôi tốt nghiệp đại học, ra trường, và lần lượt lập gia đình. Hai chàng rể của tôi cũng đều là những người có học, có một công việc tốt, và chỗ đứng ổn định trong xã hội.
Chồng của con gái thứ 2 của tôi là bạn của cô chị và làm cùng công ty với cô chị. Chồng của cô chị lại là bạn của cô em, làm cùng công ty của cô em. Qua giới thiệu của nhau mà cả hai chị em đều nên duyên. Cả hai đôi yêu nhau được hơn 1 năm thì chúng nó kéo nhau về xin phép mẹ cho cả hai tổ chức lễ cưới 1 lần vào 1 ngày.
Việc tổ chức lễ cưới chung vừa đỡ tốn kém, lại vừa vui, vì cùng một lúc cả 2 cô con gái lên xe hoa là điều hiếm có. Thấy chúng nó tính toán nghe có vẻ hợp lý, tôi đã bàn với bố nó và đồng ý cho cả hai tiến hành lễ cưới chung.
Sau khi cưới, bên ông bà sui thấy hoàn cảnh tôi neo đơn nên đã đồng ý để cho vợ chồng chúng nó ở lại cùng trong ngôi biệt thự của mẹ vợ. Cuộc sống hiện đại nên quan niệm của mọi người cũng thoáng đãng hơn, không gò bó khắt khe như xưa nữa. Tôi đã rất viên mãn với hạnh phúc của mình khi các con tôi lấy được những người chồng tử tế, gia đình tử tế, mọi việc đều như mơ ước.
Nhưng cuộc đời là những bí ẩn không ai biết trước ngày sau. Khi hai đứa cháu ngoại của tôi lên 3 tuổi thì tôi bắt đầu phát hiện ra những biểu hiện khác lạ ở chàng rể thứ của tôi. Thường thì con gái thứ 2 của tôi về nhà sớm hơn, hai vợ chồng rất ít khi ăn cơm tối với nhau và cuộc sống có vẻ lạnh nhạt.
Nhiều lần tôi bắt gặp chàng rể thứ của tôi ra hiên nhà ngồi thẫn thờ, và liên tục lỉnh ra chỗ nào đó trốn vợ dùng điện thoại nhắn tin cho một ai đó có khi cả tiếng đồng hồ chỉ để trao đi đổi lại tin nhắn. Tôi đã nhiều lần gạn hỏi con gái, nhưng nó chỉ trả lời ậm ừ cho qua chuyện rằng vợ chồng con vẫn bình thường, mẹ đừng lo có chuyện gì.
Tôi đem chuyện thắc mắc trong lòng mình với những linh cảm mơ hồ của một người phụ nữ, một người mẹ từng trải, từng qua đổ vỡ hôn nhân để nói với con gái lớn về tình hình của em, thì nó gạt phắt đi, bảo là mẹ già rồi, cả nghĩ thành ra lẩn thẩn.Nhưng rõ ràng, với sự nhạy cảm tinh tường của người mẹ, tôi lờ mờ đoán định có thể con rể thứ của tôi đang có điều gì ám muội, hoặc đang có bồ ở ngoài nên mới về nhà trễ như vậy, và đối xử lạnh nhạt với vợ con. Vì quá lo lắng cho con, sợ rồi con gái mình cũng gặp phải bi kịch như tôi đã từng gặp, tôi nhất quyết tìm hiểu cho rõ mọi chuyện để có thể cứu vãn tình hình khi chưa quá muộn.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, phần vì quá yêu con, thương con, quá lo lắng cho con nên tôi đã bị mất ngủ một thời gian. Sau cùng, tôi quyết định thuê thám tử tư theo dõi con rể thứ của tôi để nếu không có điều gì đáng lo nghĩ thì ít ra tôi cũng loại bỏ được một nguyên nhân đáng sợ nhất là con rể tôi ngoại tình. Việc thuê thám tử theo dõi con rể thứ diễn ra được đúng 1 tháng thì tôi được mời lên văn phòng làm việc của thám tử tư để báo cáo tình hình công việc.
Cho đến bây giờ, đã nửa năm trôi qua rồi kể từ cái ngày hôm ấy mà mỗi lần nhớ lại, người tôi vẫn run bắn lên. Tôi không thể nào hiểu nổi, không thể nào lý giải nổi bi kịch không giống ai của gia đình mình. Có ai trên đời này gặp phải bi kịch như tôi không? Có ai trên đời này bất hạnh hơn tôi không? Ngày hôm đó, sau khi xem xong những đoạn băng videoclip của thám tử nơi tôi thuê, tôi đã phải vào viện cấp cứu vì bị ngất xỉu.
Các con tôi nghe tin mẹ bị đột quị, đi cấp cứu ở viện thì nháo nhào chạy đến. Cả hai đôi quỳ bên giường mẹ mếu máo, khóc lóc. Khi tôi tỉnh dậy, nhìn thấy tất cả chúng nó đang xúm xít quanh giường tôi mà nước mắt tôi trào ra. Tôi không thể thốt lên được lời nào nữa, chỉ biết nhắm mắt, quay mặt đi mà khóc. Các con tôi không hiểu chuyện gì, cứ rối rít, rối rít nắm lấy tay mẹ, xoa đầu mẹ...
Cái sự thật kinh khủng mà thám tử đã phát hiện ra không phải chỉ có ở 1 chàng rể mà là cả hai chàng rể của tôi. Linh cảm của một người vợ từng bị bội bạc trong tôi đã đúng khi tôi đoán chắc con rể thứ của tôi có bồ. Mà bồ của con rể thứ của tôi không phải ai khác chính là chị vợ của nó. Còn một sự thật nữa đau đớn và tủi hổ không kém.
Sau khi phát hiện ra chàng rể thứ 2 thường dẫn chị vợ vô khách sạn tâm sự với nhau vài ba tiếng đồng hồ rồi lại trở về nhà, các thám tử đã quay ngược lại theo dõi xem chồng của cô chị là chàng rể thứ nhất của tôi có biết chuyện gì không, và có thái độ phản ứng gì không? Có cuộc sống riêng tư gì không? Qua mấy ngày theo dõi, các thám tử tư không thể tin vào mắt mình nữa là chồng của cô chị lại cặp kè với cô em vợ và cũng dắt nhau vào nhà nghỉ, khách sạn tâm sự mỗi lần độ vài ba tiếng đồng hồ.
Khi đã có đủ chứng cứ và cơ sở để kết luận rằng, cả hai cặp vợ chồng cô chị và cô em đều có tình trạng "ông ăn chả, bà ăn nem", và đối tượng chả và nem này ở ngay trong gia đình của mình thì các thám tử tư cũng phải thừa nhận lần đầu tiên chứng kiến sự việc hy hữu này.
Bên công ty đã phải họp bàn trước khi quyết định cho tôi biết sự thật. Và không thể có cách nào khác hơn là họ bắt buộc phải cung cấp sự thật cho khách hàng. Đó là ngày đen tối nhất của cuộc đời tôi, tôi đã ước gì sao hôm đó tôi vĩnh viễn đừng tỉnh dậy nữa sau cơn đột quị để mà không phải đối mặt với sự đời trớ trêu và chua xót.
Bi kịch không giống ai của gia đình tôi là vậy. Suốt nửa năm nay, tôi trong tình trạng kiệt sức vì ốm yếu và vì những giày vò về mặt tinh thần hành hạ. Các con của tôi vẫn chưa hay biết chuyện gì. Chúng vẫn ngày ngày lén lút từng đôi, từng đôi gặp nhau mà cứ tưởng rằng chúng vẫn giấu được nửa còn lại và giấu được mẹ chúng.
Ôi, tôi đau đầu hết sức và những ngày tôi trải qua hệt như một cơn ác mộng kéo dài. Tôi phải làm gì đây để kéo các con tôi trở về trước khi chúng nó tụt sâu vào vực thẳm. Tôi là một người mẹ, tôi phải làm gì đây trước sự thật kinh khủng này. Tôi không biết làm gì cả, tôi cũng không biết phải nói với các con tôi thế nào, xin hãy giúp tôi tháo gỡ bi kịch này.
Sưu tầm