Chồng ơi! Thay vì viết thư cho tòa soạn Báo ANTG để chia sẻ nỗi đau và xin tòa soạn một lời khuyên, em lại chọn cách viết lá thư này cho anh thông qua tòa soạn báo để anh buộc phải đọc. Em biết sẽ không có cách chi để bức thư đến được tay anh mà không bị xé bỏ. Chẳng có cách chi để anh chịu đọc lời trần tình của vợ khi mà lửa giận trong anh đang ngùn ngụt phun trào như núi lửa thức dậy sau tĩnh lặng hàng ngàn năm…
Cả tuần nay, em lang thang như một kẻ không gia đình. Một kẻ bỗng trong phút chốc trắng tay, bị tước đoạt hết tất cả, con trai, cuộc sống bình yên, hạnh phúc gia đình. Em bước ra khỏi nhà như trong một cơn mê dữ… Cảm giác không còn một cái gì trong tay nữa, cả tinh thần lẫn hy vọng rằng anh sẽ nghĩ lại và phán xét một cách công bằng để có thể thứ tha…
Vợ đã xin nghỉ việc một đợt phép vì không thể đến cơ quan và tập trung làm việc được. Vợ đã lang thang hết cả tuần nay rồi, trơ trọi một mình, chậm rãi, phán xét và suy nghĩ về tất cả. Thậm chí giờ đây, em không biết mình đang rơi vào trạng thái nào nữa. Nuối tiếc ư? Ân hận ư? Giày vò ư?...
Hay cuống cuồng chạy theo anh để đòi hỏi một sự thứ tha mà vợ có quyền được có. Không. Tất cả trong em rỗng tuếch. Em nhớ con thôi. Nhớ cậu con trai mảnh dẻ thư sinh của chúng ta. Những buổi chiều tan trường, con sẽ ngơ ngác đợi mẹ đến đón. Gương mặt thanh tú và đẹp đẽ của con sẽ buồn và thất vọng biết bao khi cả tuần nay mẹ vắng nhà, mẹ đi đâu, mẹ ở chốn nào trong cơn nóng giận điên cuồng như bão dữ của ba.
Liệu có phải vợ đã đi quá xa trong cuộc hôn nhân của chúng ta? Giờ đây, khi xảy ra kết cục này, em mới thấy đau buồn và tuyệt vọng. Vì cái giá mà vợ đánh đổi quá lớn, và lỗi tại vợ đã nhắm mắt đưa chân ngay từ phút giây đầu tiên khi bước vào cuộc hôn nhân này. Chồng à. Vợ muốn nói với anh tất cả, có lẽ đây là lần đầu tiên và duy nhất, vợ sẽ nói hết với anh mọi suy nghĩ của em, mọi nguyên nhân dẫn đến những hành xử lạ lùng của vợ ngày hôm nay, hay nói đúng hơn là vì đâu, và vì ai mà vợ đã đang tâm bội phản chồng.
Chồng có nhớ buổi tối trước lễ cưới của chúng mình không? Chồng nhớ lại đi, cái đêm tháng 10 buốt giá của năm 2007 trước lễ thành hôn của hai đứa mình. Em có việc phải qua nhà anh để bàn nốt mấy việc nữa cho buổi lễ quan trọng chiều ngày mai, lễ rước dâu lên xe hoa.
Tối hôm đó, em định qua anh để rủ anh lên chùa nhờ sư thầy làm lễ thỉnh kinh ban phước cho hai đứa mình nên vợ nên chồng. Em đi taxi chứ không đi xe máy vì em muốn giữ sức khỏe cho buổi lễ ngày mai. Anh biết không. Khi xe taxi chạy đến ngã tư đường Nguyễn Tri Phương, em thấy ai rất giống anh chạy xe máy phía trước song song cùng một người con gái khác. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rồi bất ngờ rẽ vào ngõ hẻm có quán cà phê vườn ở góc đường.
Em hấp tấp bắt lái xe taxi chạy theo. Vào quán cà phê, anh và người con gái đó chọn một góc quây kín bốn phía bằng cót ép để ngồi tâm sự. Em chọn một ô bên cạnh và xõa khóc. Vào quán cà phê, trong ánh đèn mờ tranh tối tranh sáng em vẫn kịp nhận ra chị L., người yêu cũ của anh giờ đang định cư ởCanada. Chắc biết tin anh cưới vợ, chị ấy về để dự đám cưới của anh và em, mừng cho hạnh phúc của người yêu cũ.
Chồng ơi! Ở bên cạnh, anh mải tâm sự với người yêu cũ, chồng không biết vợ đang chết lặng. Vợ không biết sau 4 bức tường cót quây kín mít kia, chồng và người yêu cũ sẽ nói với nhau những gì… Em chỉ biết run sợ và khóc. Em nhỏ hơn anh tới 10 tuổi, lần đầu tiên em yêu và cưới anh làm chồng trong mối tình duy nhất.
Em đâu có trải đời để chuẩn bị trước tinh thần cho những sự việc đau đớn như thế này. Nhưng em không phải là người con gái nổi loạn. Em đã chọn cách im lặng không nói gì với anh. Em đã giấu đi tất cả những bí mật của anh và chôn sâu vào lòng. Bởi lúc đó em đã có cu Bi trong bụng rồi, giọt máu của anh và em đang hoài thai và lớn dần lên trong em. Em yêu anh và con biết bao nhiêu.
Em đã chọn cách chôn sâu thất vọng, đổ vỡ đầu tiên ấy vào sâu kín bí mật của lòng em để vẫn tiếp tục yêu thương anh và đồng hành cùng anh trong cuộc hôn nhân mà em đã đến với nó từ tình yêu. Em đã chọn một kết thúc có hậu thay vì làm cho mọi thứ trần trụi ra, bẽ bàng ra. Em chọn sự bình yên cho gia đình em, bố mẹ em và cho cuộc hôn nhân của em. Nhưng em mãi mãi không bao giờ có thể xóa đi được những vết cắt đau đớn trong tổn thương đầu tiên của đời sống vợ chồng hai ta.
Mọi thứ rồi cũng trôi qua trong tình yêu thương mà chúng ta dành cho nhau sau hôn nhân. Đám cưới, anh khoác tay em hãnh diện giới thiệu với chị L., người yêu cũ của anh. Chị tươi cười chúc phúc cho chúng mình. Điều đó làm cho em vợi bớt đi nỗi đau đêm qua. Em đã tự vỗ về an ủi mình rằng, tình cũ nên anh dành chút tâm sự cho người cũ trước đám cưới cũng là lẽ thường, có thể chấp nhận và tha thứ được. Cái quan trọng người bên cạnh anh trong hôn lễ là em chứ không phải chị ấy.
Nhưng lại một lần nữa em chết điếng người trong sự bội phản của anh. Khi con trai chúng ta được 2 tuổi, thêm một lần em lại hụt hẫng trong đau khổ đến tột cùng vì những gì gọi là tình cũ của anh. Có lẽ chồng vẫn còn nhớ cái lần chị L. về nước nghỉ hè. Hai vợ chồng mình đón tiếp chị ấy mời chị đi ăn cơm ở nhà hàng Cơm Việt. Ăn tối xong, anh bảo hai mẹ con em về trước vì cu Bi buồn ngủ quấy khóc. Anh xin phép em đưa chị L. đi thăm thành phố một chút rồi về.
Lúc đấy, vợ không lẽ không đồng ý cho chồng đưa bạn cũ đi chơi hàn huyên tâm sự. Chồng đã chọn cách xin phép vợ đàng hoàng và công khai cuộc đi chơi ấy như là hai người bạn cũ, thì lẽ nào vợ lại còn hẹp hòi mà không đồng ý. Chồng đã đặt em vào một cái thế không thể không chấp nhận. Nhưng không hiểu sao, bản năng mách bảo cho em một điều gì đó nên em đã gọi ngay một người bạn gái cũ và nhờ đi theo xe của anh để thám thính mọi việc giúp em.
Và đúng như dự cảm của em, tình cũ không rủ cũng về. Anh đã chạy xe đưa chị L. đi uống cà phê ở một khách sạn sang trọng trên phố Nhà Thờ. Nhắc đến đây, hẳn anh nhớ ra ngay mà. Sau những ly cà phê đủ ngấm câu chuyện, anh cùng chị ấy lên phòng khách sạn để tâm sự. Bạn gái em đã vừa gọi điện cho em vừa khóc, bảo em lên ngay khách sạn để bắt quả tang hai người và làm cho tanh bành mọi chuyện.
Chồng à! Vợ cũng không hiểu nổi tại sao vợ lại không đi lên để bắt tận tay day tận trán cả hai người. Vợ ôm cu Bi vào lòng và khóc. Một lần nữa, vợ tự chọn cách im lặng, tự khâu vá vết thương, tự cầm máu và tự vượt qua. Nếu chồng để ý thì chồng sẽ nhớ hôm đó hai mẹ con em đã bỏ về ông bà ngoại. Suốt tuần đó, em im lặng còn anh thì linh cảm em biết mọi chuyện hay sao ấy mà anh cũng sang ông bà ngoại ở luôn để quấn quýt hai mẹ con em.
Em là người phụ nữ trầm tĩnh, kín đáo, và ít bộc lộ. Em đã suy nghĩ và giày vò rất kinh khủng về chuyện của anh. Em biết anh chỉ có tình cảm sâu nặng với duy nhất chị L. thôi. Còn cuộc sống bình thường anh rất yêu chiều vợ con, anh cũng rất yêu em nữa. Anh không có nhiều bạn gái, không có bất kỳ một mối quan hệ thân thiết sâu sắc nào với bạn gái hay đồng nghiệp nữ.
Là người vợ, em quá biết điều đó, thế nên em đã cân nhắc và suy nghĩ. Em thương con trai chúng ta, em không muốn ba mẹ em sốc, em không muốn đổ vỡ thế nên em đã chọn cách im lặng, co mình trong ốc vỏ tổn thương và khóc. Em không biết tại sao em không làm tanh bành ra, không cho mọi thứ bung bét, vỡ nát.
Có lẽ em còn yêu anh, hay em không muốn tất cả vỡ toang ra một cách bẽ bàng, xấu hổ với mọi người. Nếu em làm tanh bành ra, đến lúc đó, anh và em, dù có cố gắng cũng không thể chắp vá nổi những mảnh vỡ. Em đã chọn cách lừa dối chính bản thân mình. Đúng ra em sợ đối diện với sự thất bại đau đớn này.
Chồng ơi, em đã ngoại tình vì lẽ đó, vì những ẩn ức không thể giải tỏa, vì những mâu thuẫn với bản thân và vì những tổn thương quá sâu, quá lớn anh mang lại cho em. Việc có ý nghĩ rằng, em là người đến sau, em chỉ chiếm giữ được một phần tâm hồn và thể xác của anh làm cho em tổn thương kinh khủng. Việc mà em, một người vợ hợp pháp của anh, anh cưới về vì tình yêu, nhưng vợ không thể xóa bỏ được hình ảnh người đàn bà trước em trong trái tim anh làm cho vợ chán nản và mất đi những tình cảm thiêng liêng trong tình chồng vợ.
Em đã đến với một người đàn ông là đồng nghiệp ở cơ quan em, đầu tiên là để giải sầu, để vơi đi những tâm sự nặng lòng, để vượt qua khủng hoảng của hôn nhân vì em đã chọn cách tự giải quyết tổn thương một mình mà không chia sẻ với anh. Em đã ngã vào vòng tay người đàn ông khác vì hận số phận em và cũng để cân bằng cảm giác trong em được trả thù anh. Liệu em có phải là người vợ nông nổi.
Thế rồi chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra. Tuần trước, anh vô tình bắt gặp em bước từ một phòng khách sạn đi ra với người đồng nghiệp của em đó. Anh đã bắt gặp thấy em tay trong tay người tình với một gương mặt thỏa mãn rạng ngời. Chúng ta giáp mặt nhau trong một nỗi bẽ bàng khôn tả.
Tất cả bỗng chốc tan tành sụp đổ dưới chân hai ta. Sụp đổ tất cả. Chồng ơi! Em không biết nói gì với anh nữa. Thanh minh ư? Thú tội ư? Khóc lóc xin lỗi và làm tất cả để cứu vãn ư? Có ích gì đâu, với lại em không thể làm được vậy vì tính cách của em. Em cắn răng chấp nhận bị anh đuổi ra khỏi nhà không cho thăm con, nuôi con hay đón con. Em chấp nhận tất cả cơn cuồng nộ của anh với một trái tim lạnh giá và với một ý nghĩ rằng em không chống lại số phận. Nhưng em cần phải nói hết với chồng, vì sao em sa ngã.
Anh cần phải biết vợ anh đã trải qua một cuộc hôn nhân bội phản ngay từ phút giây đầu tiên mà người gieo tổn thương lại chính là người chồng mà vợ yêu quý tôn thờ. Giờ thì chồng đã hiểu cảm giác tê tái đắng chát thế nào khi trước ngày cưới vợ bắt gặp chồng đi ôm ấp người yêu cũ. Giờ thì chồng đã hiểu vợ sụp đổ và tan hoang đến thế nào khi ôm con ở nhà nghe bạn gái gọi đến khách sạn để bắt quả tang chồng đang ngủ cùng người yêu cũ.
Chồng à! Em rất thương cu Bi, và em chưa từng bao giờ mong muốn một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Em vô cùng ân hận vì đã không biết cách xử lý mọi chuyện ngay từ buổi tối định mệnh trước hôn nhân cho đến bây giờ. Để rồi chính em lại là người vấp ngã và ngã rất đau trong số phận của mình. Em ước gì ta đừng gặp nhau, hoặc em ước gì ta đừng là vợ chồng ngay từ đầu thì em đã không bất hạnh thế này.
Chồng hãy quyết định nhé.
Vợ: N.M