Với những người mê nhau thì chỉ cần vài giây thôi, vài phút thôi, một khoảnh khắc thôi đã có thể thuộc về nhau ngay tức thì chứ cần gì tới khoảng thời gian trống vắng bên nhau tới 3 ngày đủ làm nên một thảm họa tình ái. Tôi và anh trai chồng tôi đâu được là trường hợp ngoại lệ...
Kính thưa các anh các chị trong BBT,
Tôi trăn trở rất nhiều lần mỗi khi cầm cây bút lên, ngồi trước trang giấy trắng để bắt đầu bằng câu chuyện khó nói của mình. Tôi cần phải mạnh mẽ lên để quyết định điều hệ trọng cho cuộc đời tôi. Tôi cần phải chia sẻ để xin một lời khuyên của các anh các chị trong tình huống trớ trêu của tôi. Không phải là tôi không đủ can đảm để đối diện với sự thật mà tôi sợ chính mình. Tôi sợ phải phán xét lương tâm tôi một cách tỉ mỷ và bóc tách nhất khi từng chi tiết nhỏ trong câu chuyện của tôi sẽ dần hiện ra dưới ngòi bút này. Tôi sợ sự thật hiển lộ không thể nào che giấu được nữa và tất cả mọi người thân trong gia đình tôi, bạn bè tôi sẽ nhận ra tôi trong đó. Không có nỗi sợ hãi nào kinh khủng nhất bằng nỗi sợ hãi chính bản thân mình, lương tâm mình. Bởi sợ người khác, hay nỗi sợ những tác nhân bên ngoài còn có chính mình tự vệ, bằng bản lĩnh của mình, bằng lương tâm, bằng sức mạnh, và bằng cả sự gồng lên để chống trả quyết liệt nỗi sợ hãi đó. Nhưng khi ta sợ hãi chính ta, nghĩa là ta đã bước qua mọi giới hạn có thể.
Tôi sợ bản thân tôi. Nỗi sợ không có giới hạn giày vò tôi hằng đêm ngày. Tôi không thể tìm cách để biện minh cho chính bản thân mình. Nhưng sự thật thì mọi chuyện cũng đã xảy ra theo cách xếp đặt trớ trêu nhất của số phận. Tôi có phải là một kẻ đa tình, hay lăng loàn không thì điều đó còn phụ thuộc vào sự phán xét của các anh các chị, của độc giả khi đọc xong câu chuyện này. Tôi và chồng tôi lấy nhau sau 4 năm yêu nhau. Chúng tôi cùng tuổi, cùng quê, cùng học một lớp ở cấp 3, và cùng vào đại học. Khi vào đại học năm thứ nhất, chúng tôi chính thức yêu nhau, và công khai hai bên gia đình cùng bạn bè mối tình của mình. Tình yêu bắt nguồn từ tình bạn, từ sự đồng cảm tuổi học trò, từ những chia sẻ thời sinh viên nên khá là bền chặt. Không có gì quá ngây ngất, cũng không có gì quá sóng gió hay đau khổ. Hay tại cả tôi và chồng tôi đều yêu nhau lần đầu nên chưa có thêm mối tình nào, hay người yêu cũ để so sánh. Chỉ biết rằng tình yêu khá thuận lợi, hai bên gia đình ủng hộ, bạn bè vun vào, ai cũng bảo chúng tôi là một cặp trời sinh. Tình yêu thuận buồm xuôi chèo mát mái, bạn bè cũng thầm ghen tị với hạnh phúc tròn đầy của chúng tôi.
Chúng tôi cưới nhau ngay sau khi ra trường và đã xin được việc làm ở hai cơ quan gần nhau trong thành phố. Tôi ở cùng gia đình nhà chồng vì bố mẹ chồng tôi được hai người con trai. Người anh cả đi làm ăn xa ở nước ngoài chỉ dịp tết cổ truyền mới cùng vợ và con trai về thăm nhà. Nhà chỉ còn lại chồng tôi nên bố mẹ chồng tôi không đồng ý cho vợ chồng tôi ra ở riêng. Ông bà còn khỏe trẻ, ở với ông bà để sau này ông bà còn hỗ trợ chăm con chăm cháu nội. Đám cưới của chúng tôi vào mùa thu, tháng 10 tuyệt đẹp. Chúng tôi đã ước ao làm đám cưới vào mùa thu, khi những hàng cây khoác lên mình chiếc áo cuối mùa vàng rực nắng. Chúng tôi đã cảm thấy thật yên bình, thanh thản với hạnh phúc không quá gian khó để kiếm tìm và sở hữu. Đám cưới chúng tôi, anh trai của chồng tôi đã cùng với vợ con bay từ bên Đức về dự. Đến lúc này, tôi mới biết anh trai chồng tôi lấy vợ Đức và họ có một cậu con chung lai Âu tuyệt đẹp.
Nhưng vào khoảnh khắc lên xe hoa về nhà chồng cũng là khoảnh khắc tôi bị hút hồn và ám ảnh bới cái nhìn của anh trai chồng tôi trong phút giây đầu tiên hai anh em gặp nhau. Thật quái gở! Tôi không thể giải thích nổi, không có lý do gì để biện minh, không có bất cứ nguyên nhân nào để có thể lơ là vai trò của một cô dâu đang về nhà chồng để quay lại ngoái theo chỉ một ánh mắt. Tôi không biết nữa, không kiểm soát được, không tự chủ được. Có một cái gì đó bỗng dưng rạn nứt, rồi đánh vỡ tan cuộc sống bình lặng, cảm xúc bình lặng của tôi chỉ sau một cái nhìn. Có một cái gì đó như luồng điện giật chạm vào xương sống tôi, chạy lên tận tim óc tôi sau cái nhìn của ánh mắt giao nhau. Anh trai chồng tôi sững người trong giây lát khi bắt gặp ánh mắt của tôi. Còn tôi thì như bị hút hồn chặt vào ánh nhìn của anh trai chồng. Tôi bủn rủn và chạm vào một cảm giác vỡ vụn…
Có vẻ như cảm giác chông chênh trong và sau đám cưới đã chiếm trọn tôi. Bởi vì gần như sau khi cởi bỏ bộ quần áo cô dâu, tôi trở thành thành viên mới trong gia đình chồng và hằng ngày tiếp xúc với gia đình anh trai chồng trong bữa cơm, giây phút đoàn viên bên bàn ăn, hay bàn trà buổi sáng, hay những buổi tối ấm áp quây quần cả gia đình. Tôi rụt rè, khép nép và khách sáo hơn khi có gia đình anh trai chồng hiện hữu. Mặc dù với bố mẹ chồng, chồng tôi là những người quá thân thuộc trong suốt quá trình 4 năm yêu nhau và ở bên nhau. Thế nhưng không hiểu sao, khi anh trai chồng tôi xuất hiện, tất cả như một lớp thủy triều mạnh mẽ đã trùm lên bãi cát vốn có những lối mòn, những vệt sóng lăn và xóa tan đi những dấu tích kiên nhẫn trước đó. Tôi trở nên khác lạ ngay với cả chính bản thân mình.
Tôi không ngờ chồng tôi lại có một người anh trai trái ngược chồng tôi từ ngoại hình lẫn tính cách cho dù họ là hai anh em ruột thịt. Chồng tôi da trắng, dáng người đậm, thấp, tóc thẳng, rẽ ngôi, trán cao, mắt sáng và miệng lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Tính cách của chồng tôi chu đáo, nhẹ nhàng và nghiêm túc. Anh trai chồng tôi tóc xoăn thả dài hơi bụi bặm nghệ sỹ. Cặp mắt to sâu và buồn mênh mang ẩn dưới cặp lông mày rậm nên anh có một cái nhìn ngay lập tức hút hồn người khác. Cặp môi dày và rộng khoe hàm răng trắng trên nước da nâu như đồng hun. Dáng người của anh trai chồng tôi dong dỏng cao, trông anh mang dáng dấp của đàn ông Trung Đông nhiều hơn là Việt Nam. Anh trai chồng tôi có thú chơi vĩ cầm. Lúc nào trong hành trang của anh trai chồng tôi cũng có chiếc đàn vĩ cầm. Tuần trăng mật của tôi lùi lại theo yêu cầu của bố mẹ chồng để gia đình tôi được đoàn tụ bên nhau sau bao lâu xa cách.
Những buổi tối, sau bữa ăn, anh trai chồng tôi thường kéo vĩ cầm cho bố mẹ và cả nhà cùng nghe. Ở nước ngoài, vợ chồng anh trai chồng tôi làm việc ở một sở chứng khoán. Công việc khác hẳn với những thú vui và đam mê của anh. Vợ của anh trai chồng tôi là một cô gái Đức, biết tiếng Việt rất ít và cũng ít nói, ít bộc lộ cảm xúc. Chị ấy thích ngồi Interrnet và tham gia các trò chơi trực tuyến hơn là nghe chồng kéo vĩ cầm, hay lang thang vào rừng cùng chồng để săn chim. Anh trai chồng tôi còn có thú săn chim.
Mấy ngày về Việt Nam dự đám cưới em trai và ở chơi cho qua tết cổ truyền, hai gia đình tôi và anh trai chồng tôi thường tổ chức những chuyến dã ngoại về cánh đồng làng để săn chim ngói và chim cu đồng. Cuộc sống tự do phóng khoáng của anh trai chồng tôi đã vô tình choán ngợp lấy cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi trong những ngày đầu tiên này. Và thật đáng sợ biết bao, dù không hề muốn, dù không cố tình, dù đã chế ngự cảm xúc thì tôi vẫn bị cuốn hút theo cuộc sống của anh trai chồng tôi và cùng say sưa tham gia tất cả các trò vui một cách say mê và thích thú.
Tôi đã có cảm giác mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, tôi đã cảm ơn chồng tôi có một người anh trai tuyệt vời, cảm ơn số phận đã cho tôi về làm dâu và trở thành em dâu của anh trai chồng tôi. Tôi vẫn hạnh phúc, mặn nồng ân ái cùng chồng trong những tháng ngày đầu tiên của cuộc hôn nhân mà trong trái tim, tâm hồn tôi choán ngợp hình ảnh của anh trai chồng. Tôi không hiểu và không hình dung được khái niệm của câu nói “Đồng sàng dị mộng” là gì, hay sống bên một người mà vay mượn toàn bộ cảm xúc từ người khác. Tôi như một người say điên đảo, say lử đử trong men say độc địa nhưng quyến rũ ngọt ngào mà ngay cả giây phút đó tôi cũng không thể phân biệt nổi tôi đang say hạnh phúc với chồng tôi, hay với anh trai chồng tôi.
Tôi đã có một mùa trăng mật đắm chìm trong thứ men say độc lạ ấy khi cuốn theo cuộc sống bên nhà chồng, cuốn theo niềm say mê của anh trai chồng và thả hồn mình phiêu dạt… Anh trai chồng tôi đã dành cho vợ chồng tôi món quà cưới là 2 chiếc vé du lịch tuần trăng mật ở Đức. Ăn Tết Nguyên đán xong, chúng tôi sẽ bay sang Đức cùng vợ chồng anh trai. Sau này tôi cứ nghĩ giá như tôi biết kiềm chế bản thân mình, biết dừng lại, đừng đánh thức tôi theo tiếng gọi hoang dã nơi trái tim; giá như tôi biết tỉnh táo lường trước mọi sự quyến rũ của cảm xúc giữa đàn ông và đàn bà, thì tôi đã tránh được những tình huống có thể mang lại đau khổ cho đời mình. Giá như tôi nhận ra tôi đã say mê người đàn ông là anh trai chồng tôi như một cơn say dữ dội của tình yêu sét đánh, thay vì yêu và say mê người chồng mới cưới của tôi thì tôi đã bảo chồng tôi từ chối chuyến đi Đức. Nhưng số phận đã sắp đặt chúng tôi chặt chẽ trong con thuyền đời của nó mà chúng tôi không có cách gì dứt ra được.
Ngày mồng 4 Tết, hai gia đình chúng tôi cùng lên một chuyến bay sang Đức. Không biết trong chuyện này số phận đã cố tình run rủi để xô tôi vào biển sóng tình oái oăm và trái khoáy khiến cho tôi rốt cục cũng bất lực nhắm mắt đưa chân chăng khi đã vô tình tạo nên những trục trặc của chuyến đi. Khi chúng tôi đang làm thủ tục lên máy bay thì chồng tôi bị trục trặc giấy tờ không thể lên máy bay cùng chuyến được. Vì thời gian quá gấp rút, tôi đành lên máy bay bay cùng gia đình anh trai chồng và để lại chồng tôi khắc phục giấy tờ và bay sau. Vé mời trong thị thực chỉ có 15 ngày, thế nhưng chồng tôi loay hoay mất 3 ngày đế khắc phục sự cố giấy tờ mới bay sang cùng tôi được. Trong 3 ngày đó, vợ chồng anh trai chồng tôi đã thu xếp khá nhiều thời gian để đưa tôi đi chơi đây đó cho tôi đỡ buồn. Vì không rành tiếng Việt, với lại cuộc sống, thói quen, sở thích của vợ anh trai chồng tôi cũng khác với người Việt nên chị ấy đã đề nghị chồng mình đưa em dâu đi chơi đây đó thăm thú cảnh vật nơi trời Âu.
Trời ơi, ai cũng biết rằng, với những người bị tiếng sét ái tình giáng xuống đầu thì có cố gắng cưỡng lại, chống lại kiểu gì cũng bị gục ngã. Với những người mê nhau thì chỉ cần vài giây thôi, vài phút thôi, một khoảnh khắc thôi đã có thể thuộc về nhau ngay tức thì chứ cần gì tới khoảng thời gian trống vắng bên nhau tới 3 ngày đủ làm nên một thảm họa tình ái. Tôi và anh trai chồng tôi đâu được là trường hợp ngoại lệ. Trong ngày thứ hai, khi anh lái xe đưa tôi đi chơi dã ngoại ở cánh rừng sồi gần nhà, chúng tôi đã không thể cưỡng lại được ngọn lửa tình hừng hực cháy. Khi đã run rẩy trong vòng tay của anh trai chồng và đắm mình đê mê một cảm xúc chưa bao giờ tôi bắt gặp trong nụ hôn sâu bỏng rát trên môi, làm cho cả hai thân thể chúng tôi rùng mình run lên bần bật, anh trai chồng tôi đã thốt lên: “Lạy trời, con làm sao thế này, con đã làm gì với em trai con thế này?”. Những tiếng than hối lỗi “Con đang làm gì thế này” vỡ òa và ngã ríu vào nhau trên thảm cỏ xanh trong cánh rừng… và điều gì đã khát khao trong thầm kín, trong vụng trộm ý nghĩ thôi, giờ đã vỡ bung ra… (Còn nữa...)
(Theo CAND)