Con biết con đã sai lầm trong quá khứ, đã làm khổ nhục bố mẹ nhiều, nhưng lúc nào con cũng cần tình thương của bố mẹ. Hãy đối xử với con như đối xử với một con người chứ đừng là tội phạm. Con xin bố mẹ hãy giúp con có cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời.
Bố mẹ kính yêu của con!
Bố mẹ ơi, đã từ lâu, con muốn kết thúc cuộc sống của mình. Con chán sống và rơi vào tuyệt vọng. Chắc là bố mẹ cũng đã biết vì sao rồi. Con là một đứa con bất hiếu, hư hỏng. Nói thẳng ra, con là một thằng nghiện ma tuý, một đứa con đã sa chân vào vũng bùn lầy. Mấy năm nay, kể từ ngày con mắc nghiện, con sống mà như đã chết, con sống lay lắt giữa vũng bùn nhơ nhớp của xã hội vẫn còn tồn tại, đó là thế giới của những người nghiện ma tuý. Thành thực mà nói, con đã gieo vào gia đình bố mẹ bao nỗi nhục nhã, phiền toái và đau đớn. Con tự biết, con không còn là một con người đúng nghĩa nữa. Nhưng bố mẹ ơi, xin bố mẹ hãy một lần đủ bình tĩnh, đủ sự rộng lượng thứ tha để nghe con nói hết ngọn nguồn, để nghe đứa con tội lỗi của bố mẹ trần tình về hành trình trượt ngã của nó, để một lần nữa, xin bố mẹ hãy cứu vớt cuộc đời con.
Con may mắn được sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, mặc dù quê quán của bố và mẹ ở miền Trung vùng Quảng Bình, Hà Tĩnh. Bố mẹ là những người vượt khó, xa quê hương và ra Hà Nội định cư lập nghiệp. Gia đình mình tương đối hoàn hảo vì cả hai bố mẹ đều là cán bộ Nhà nước. Hai anh em con đều học giỏi, và tốt nghiệp đại học, có việc làm đàng hoàng. Thế nhưng không biết có phải gốc gác miền Trung ăn sâu vào máu thịt bố mẹ hay không mà dù cuộc sống ở Hà Nội từ rất lâu rồi song bố và mẹ vẫn mang tính quê trong phong cách sống hằng ngày.
Bắt đầu từ việc bố và mẹ dạy chúng con, bố mẹ có thể mắng chửi con thậm tệ khi con mắc lỗi dù lúc đó nhà đang có khách hay người lạ. Những lần bị bố mắng chửi trước mặt khách khứa của bố đã làm cho con xa bố và không thích gần bố, thậm chí ghét bố.
Năm 2000, con tốt nghiệp đại học và đi làm, con đã cảm thấy từ nay mình tự lập và xa rời vòng tay bố mẹ được rồi. Với lại, cuộc sống của một thằng con trai không tìm được tiếng nói chung hoà thuận với bố, đâm ra con càng ít giao tiếp với bố, và bố cũng chẳng thèm để mắt quan tâm con đi đâu làm gì. Bố cho rằng con ra trường đi làm rồi thì không có gì phải lo nữa. Con đi làm và ngay lập tức đã rơi vào một môi trường bạn bè xấu lôi kéo. Bắt đầu là từ việc cá độ bóng đá, lô đề, cờ bạc, con đã cắm chiếc xe máy bố mẹ mua cho con ngày đầu tiên con đi làm. Ngay khi biết con dính vào cá độ, cờ bạc, bố mẹ đã đi chuộc xe máy về cho con và chửi mắng con thậm tệ với những từ ngữ tận cùng của sự xúc phạm, coi như con là thứ bỏ đi không thể nào tha thứ được. Từ cú sốc ấy, bố đã thẳng tay đuổi con ra khỏi nhà vì những thói hư tật xấu mà con học đòi được từ đám bạn bè.
Bố mẹ ơi, con hiểu tâm trạng của bố mẹ lúc ấy, nhưng con là thằng con trai ương bướng và hư hỏng. Chính lúc bố mẹ đuổi con ra khỏi nhà và tuyên bố: "Mày không còn là con tao nữa" con đã cười khẩy và bỏ đi. Ngay tối hôm đó, theo bạn bè, con đã rơi vào vòng xoáy của ma tuý. Con không cố ý tìm lý do để biện hộ cho tội lỗi của mình nhưng giá mà bố mẹ đối xử với con mềm mại hơn, độ lượng và bao dung hơn, có thể con đã không rơi vào vòng xoáy của ma tuý.
Con vừa đi làm, vừa nghiện, và mặc dù chưa phải đi ăn cắp, ăn trộm để lấy tiền chích hút vì con vẫn có lương, lương cơ quan trả vẫn đủ cho con mua ma tuý nhưng trong một lần con trở về nhà sau một cơn phê thuốc, bố mẹ đã phát hiện ra con trai của bố mẹ nghiện hút. Ngày hôm đó, lần đầu tiên con thấy bố mẹ khóc vì con, khóc đau đớn vật vã vì sự thật về đứa con trai duy nhất của bố mẹ đã sa chân vào ma tuý. Từ đó, bố mẹ đã tìm mọi cách để khuyên giải và cai nghiện cho con. Nhưng cái cách của mẹ là rên rỉ, kể lể, đau khổ và trách móc con, oán hận sao ông trời lại đổ lên đầu mẹ một thằng con oan nghiệt, phá gia chi tử. Còn, cái cách của bố là cùm chân con lại ở trong nhà, mắng chửi con, chì chiết đay nghiến con, đối xử với con như đối xử với một con chó hư, và nhìn con với ánh mắt khinh bỉ. Cả hai cách muốn cứu vớt đời con của cả bố và mẹ, chỉ làm cho con dấn sâu hơn vào ma tuý.
Thế rồi không khuyên can con được, không giúp con cai nghiện được, bố mẹ đồng ý cho con lấy vợ để mong rằng vợ con sẽ giúp được con thoát khỏi ma tuý. Nhưng bố mẹ có hiểu cho rằng, ma tuý là thứ quyến rũ chết người, có mấy ai đã dính vào rồi mà có thể đoạn tuyệt được. Càng có gia đình, con càng sa lầy hơn, cuộc sống bê bết hơn. Rồi nhân lúc chuẩn bị cho em gái con đi lấy chồng, bố mẹ sợ gia đình nhà chồng của em gái biết được sự thật nhà thông gia có một đứa con nghiện ma tuý, bố mẹ sợ mất danh giá nên bố mẹ đã lên kế hoạch tống con vào trại cai nghiện. Kế hoạch của bố hôm đấy là gọi cho con về để dự lễ ra mắt nhà trai của em gái con. Con đã tin tưởng, đã ngỡ rằng bố mẹ vẫn còn nhớ đến con trong ngày trọng đại của em gái con. Con hăm hở chạy về nhà thì các anh Công an đã chờ sẵn và ập vào còng tay con, cưỡng chế con lên trại cai nghiện ở Sơn Tây.
Con không thể nào quên cái ngày con bị dẫn đi trại. Con đi để khuất mắt cả nhà, để ngày vui của em gái con được trọn vẹn, để bố mẹ tránh được một nỗi nhục ê chề với hàng xóm láng giềng. Bố mẹ không thể biết được 2 năm ở trại cai nghiện con đã sống như thế nào, đã chịu đựng ra sao để tránh được đòn roi của bọn đầu gấu trong trại. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi hết. Con đoạn tuyệt được với ma tuý 2 năm qua và trở về nhà với hai bàn tay trắng. Vợ con đã bỏ con đi theo người khác, công việc của con bị mất, và tệ hại hơn, hàng xóm, láng giềng khu phố mình đã biết con mắc nghiện ma tuý.
Khi con trở về nhà, tình yêu thương của bố mẹ cho con chỉ được mấy ngày đầu, sau đó là bố mẹ lại đối xử với con như đối xử với một tội phạm trong nhà. Bố mẹ săm soi, xét nét từng ly từng tí một nhất cử nhất động của con và luôn cố tình cho con biết bố mẹ coi thường con, và con là gánh nặng đau khổ của bố mẹ mà bố mẹ muốn hất bỏ đi không được. Mọi cư xử của bố mẹ làm cho con hiểu rằng cho dù con đã đoạn tuyệt được với ma tuý 2 năm qua nhưng bố mẹ vẫn không tin tưởng, vẫn xem con là một thằng nghiện. Đã 3 năm rồi kể từ ngày bố mẹ đưa con đi trại và con trở về, con không bao giờ biết đến ngày Tết như thế nào nữa. Năm nào Tết, bố mẹ cũng dặn con đừng đi đâu. Khách đến nhà thì bố mẹ giục con mau lên gác. Bố mẹ luôn giấu con trước mặt khách khứa ngày lễ, ngày Tết như giấu một thằng hủi trong nhà. Thậm chí nhà thông gia của em gái con đến chơi Tết, ăn cỗ, bố mẹ cũng cấm con ở trên gác không được xuất hiện. Con nằm trên gác một mình, nghe mọi người cụng ly, ăn uống cười nói vui vẻ, mà trong con trào lên nỗi ê chề, chua xót. Con tự nói với mình: "Mày là nỗi nhục của cả nhà, không ai muốn sự xuất hiện của mày trong căn nhà này nữa". Nghĩ đến đó con chỉ muốn lại lần nữa bỏ nhà ra đi, buông mình vào vực thẳm. Nhưng lý trí đã kéo con ở lại cho đến được ngày hôm nay.
Bố mẹ ạ. Hơn một năm qua kể từ ngày đi trại về, con cũng háo hức để làm lại cuộc đời lắm lắm. Con đã tin vào lời hứa xin việc của bố mẹ, tin vào lời hứa bố mẹ sẽ cho con một công việc tốt, một cuộc sống tốt nếu con từ bỏ được ma tuý. 6 tháng đầu, bố mẹ quản thúc con ở nhà, chưa cho phép con ra ngoài hay tiếp xúc với ai. Việc quản thúc của bố mẹ còn hơn quản thúc một người tù. Bố mẹ tuyệt đối không cho con quá 10 ngàn đồng một ngày tiền ăn sáng, còn ăn trưa và ăn tối thì về nhà bố mẹ cho ăn. Đi đâu bố mẹ cũng không cho đi. Con không được phép sờ đến xe máy, hay sờ đến bất cứ cái gì trong nhà. Con được bố mẹ cho ăn cơm, cho đi ngủ, còn tất cả mọi quan hệ xã hội bố mẹ đều tuyệt đối cách ly con với thế giới bên ngoài. Bố mẹ có biết, làm như vậy, chẳng những không giúp ích được cho con tự tin để làm lại cuộc đời mà càng làm cho con chán ngán hơn, tuyệt vọng hơn.
Sau năm lần bảy lượt bố mẹ bất hình lình kiểm tra thử tét (test) để xem con có mắc nghiện lại không. Khi biết chắc con chưa mắc nghiện lại thì bố mẹ mới bắt đầu đi xin việc cho con. Nhưng có ai nhận một thằng nghiện như con bởi xin việc ở đâu bố mẹ cũng đến nơi gửi gắm, nói rõ sự tình con vừa đi cai nghiện về, nhờ giám sát hộ. Con đã phải bỏ việc những chỗ đó vì con không chịu nổi sự kỳ thị của mọi người. Khi con đi trại về, con gái con cũng đã 3 tuổi, con nhớ cháu và cháu cũng cần có bố nhưng bố mẹ cấm cháu không được lại gần con. Bố mẹ sợ con làm hư con gái con và sợ rằng khi biết sự thật về con thì con gái con sẽ thất vọng. Ngay cả tình phụ tử bố mẹ cũng kiểm soát ngăn cản thì làm sao con còn đủ niềm tin vào chính mình để làm lại cuộc đời của con nữa.
Em gái con từ ngày biết con ra trại về nhà nhưng không bao giờ tới thăm con hay mời con đến nhà vợ chồng nó. Nó lấy ai, nhà chồng ở đâu con cũng không được biết. Nó chỉ đánh tiếng với con rằng, em không muốn giới thiệu anh với gia đình nhà chồng, em ngại mọi người coi thường em vì có anh nghiện ma tuý. Trong nhà, chỉ cần con có biểu hiện bướng bỉnh, gàn dở là ngay lập tức bố gọi điện cho Cảnh sát 113 vào nhà để trấn áp con. Con thấy rõ ràng mình như một tội phạm giam lỏng trong căn nhà của bố mẹ. Con thấy ai cũng khinh bỉ, ghẻ lạnh và nhìn con bằng ánh mắt bỏ rơi.
Và đỉnh điểm của sự chán nản ấy là con đã kết thúc cuộc đời con, mạng sống của con bằng 6 vỉ thuốc ngủ và một số kháng sinh linh tinh uống kèm để mong không bao giờ con phải tỉnh dậy nữa. Con hận con, chán bản thân con và con không muốn sống nữa. Trước khi tự tử, con có viết thư để lại cho bố mẹ. Nhưng cái số con không thể chết được dễ dàng thế. Thuốc ngủ rởm nên con chỉ ngủ ly bì một ngày một đêm là tỉnh lại. Con càng cay đắng và bẽ bàng hơn khi biết sự thật bố mẹ dù đã đọc được lá thư tuyệt mệnh con để lại, biết con uống thuốc nhưng bố mẹ đã không đưa con đến bệnh viện để cấp cứu rửa ruột cho con. Con đã nghĩ rằng bố mẹ không muốn cứu sống con nữa. Bố mẹ không muốn cưu mang cái gánh nặng bể khổ từ con trút lên vai bố mẹ nữa phải không hả bố mẹ. Khi biết con không chết được, có phải bố mẹ đã thất vọng lắm lắm không?
Sau lần tự tử không thành ấy, con đã nhiều lần đi lang thang trên cầu Chương Dương và không ít lần định gieo mình xuống dòng nước sông Hồng. Có những lần con đi bộ trên đường tàu, tàu đến gần mà con không buồn tránh. Con chỉ ước chi mình có thể lao đầu vào đoàn tàu đang chạy, nhưng mỗi lần định chết ánh mắt con gái con lại hiện lên trong tâm trí con với hai hàng nước mắt đang rơi. Mỗi lần trốn nhà đi lang thang tìm cái chết, con trở về, bố mẹ lại tưởng con đi hút chích, rít lên với con: "Thằng khốn nạn, mày lại đi nữa à".
Bố mẹ ơi, con viết những dòng này không phải để trách móc hay giận hờn gì bố mẹ cả mà con chỉ muốn van xin bố mẹ hãy lắng nghe con một lần. Xin bố mẹ một lần nữa có cách gì đó để cứu vớt cuộc đời con. Con không muốn chết vì còn có đứa con gái là cốt nhục của con đang bơ vơ vì mẹ nó đã bỏ đi. Con cũng khao khát làm lại cuộc sống lương thiện, để được sống bình thường đúng nghĩa của một con người như bao người khác. Con biết con đã sai lầm trong quá khứ, đã làm khổ nhục bố mẹ nhiều, nhưng lúc nào con cũng cần tình thương của bố mẹ. Hãy đối xử với con như đối xử với một con người chứ đừng là tội phạm. Con xin bố mẹ hãy giúp con có cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời. Nếu còn tình thương đối với đứa con lầm lỗi như con, con xin bố mẹ hãy bỏ qua quá khứ giúp con. Cho con được làm người một lần này nữa thôi. Con sẽ làm theo mọi yêu cầu của bố mẹ, miễn sao thoát khỏi cảnh sống không ra sống này. Con cầu xin bố mẹ đấy, xin đừng ruồng bỏ con nữa mà cho con cơ hội cuối cùng.
(CAND)