Năm 1949, bố tôi vừa trở về từ chiến trường. Buồn thay, niềm vui sum họp gia đình chẳng mấy chốc tan biến vì bà nội đột nhiên đổ bệnh rất nặng và buộc phải nhập viện. Bà bị bệnh thận và các bác sĩ nói rằng bà cần được truyền máu ngay lập tức nếu không bà khó có thể qua khỏi đêm đó. Vấn đề là bà tôi thuộc nhóm máu AB - một nhóm máu rất hiếm và trong ngân hàng máu không còn và cũng không có những chuyến bay tải máu cấp cứu như bây giờ. Tất cả các thành viên trong gia đình đều đi thử máu nhưng không ai có thể truyền máu được cho bà nội. Vì thế bác sĩ không thể cho gia đình tôi bất cứ một tia hi vọng nào, bà nội đang đứng trên ngưỡng cửa của cái chết.
Bố tôi đau khổ rời khỏi bệnh viện để về thông báo cho mọi người trong gia đình để gặp nội lần cuối. Khi bố tôi đang lái xe trên đường cao tốc, ông đi qua một người lính đang vẫy tay xin đi nhờ. Lúc đó trong lòng bố tôi đang đau đớn khôn cùng, ông không có ý định làm một cử chỉ tốt đối với ai cả. Nhưng có một điều gì đó thôi thúc ông dừng lại và ngồi đợi người lính xa lạ trèo vào xe.
Bố tôi quá đau buồn nên cũng chẳng hỏi tên người lính đó, nhưng người lính đó đã chú ý đến gương mặt đau khổ của bố tôi, anh bèn hỏi thăm cơ sự. Cha tôi vừa khóc vừa nói cho anh lính xa lạ này biết mẹ ông đang nằm trong bệnh viện vì không có máu nhóm AB - để truyền cho bà. Và nếu bà không được truyền máu trong đêm nay thì bà chắc chắn sẽ chết.
Nghe xong câu chuyện, người lính chưa rõ danh tính chợt xoè bàn tay trước mặt bố tôi. Trong lòng bàn tay là một tấm thẻ đeo quanh cổ. Trên tấm thẻ có ghi nhóm máu AB. Người lính bảo bố tôi quay xe chở anh đến bệnh viện.
Bà nội tôi đã sống đến tận năm 1996, 47 năm sau đó và cho đến tận bây giờ không ai trong gia đình tôi biết tên người lính tốt bụng và bố tôi vẫn tự hỏi, đó là một người lính hay một thiên thần trong bộ quân phục?
(St)
0 comments:
Đăng nhận xét