17 tháng 7, 2013

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT: Tôi gặp phải ông chồng xấu

Tôi sinh ra lớn lên ở Hà Nội. Tốt nghiệp Đại học Luật, tôi được về công tác tại một quận nội thành Hà Nội. Tôi quen rồi lấy chồng tôi sau khi ra trường. Chồng tôi ở Sơn Tây, học sơ cấp xây dựng ra và cũng xin được một chân chạy làng nhàng ở một đơn vị xây dựng ở Hà Nội.



Tuy gia cảnh khác nhau, trình độ cũng khác nhau, nhưng gia đình tôi đồng ý cho tôi lấy anh bởi thấy anh ăn nói khéo léo, lại tỏ ra hiền lành. So với anh thì tôi không tương xứng về ngoại hình lắm. Anh có thể lấy người vợ xinh hơn tôi nhiều. Vợ chồng lấy nhau hai bàn tay trắng. Gia đình nhà chồng nghèo lắm, nhưng anh được cái đẹp trai, cao to nên ai cũng mừng cho hạnh phúc của chúng tôi.

Bố mẹ tôi đã mua cho hai vợ chồng một căn hộ ở khu tập thể Nam Thành Công, coi như của hồi môn tặng cho hai vợ chồng. Những năm đầu của thập kỷ 90, thấy công việc của chồng không ổn định, cơ quan đơn vị giải thể, chồng không có việc gì làm, tôi bèn cầm căn hộ lấy mấy chục triệu để mở cửa hàng bán thiết bị máy bơm sản xuất cho chồng kinh doanh. Nói là chồng đứng ra kinh doanh và đứng tên cửa hàng cho hợp lý thôi chứ mọi việc đều do tôi lo liệu.

Từ lấy hàng, nhập nguồn hàng, đến tìm mối đầu ra đều một tay tôi thu xếp. Tôi làm việc ở một Viện kiểm sát quận nên công việc cũng cho tôi nhiều mối quan hệ để tôi lấy chỗ đặt vấn đề làm ăn kiếm thêm thu nhập. Mọi giao dịch ở cửa hàng như bán hàng, xuất hàng, sửa chữa bảo hành hàng đều do chồng tôi đảm trách nhưng mọi sắp xếp tầm cao đều đã có tôi chỉ đạo hết.

Những năm 1990, công việc làm ăn buôn bán cũng dễ dàng hơn. Chúng tôi kiếm được tiền để trả nợ ngân hàng lấy sổ đỏ nhà về. Có thêm ít tiền dành dụm, chúng tôi gửi ngân hàng, định bụng khi nào có điều kiện sẽ mua một miếng đất xây nhà để ở. Công việc làm ăn ngày một thuận lợi, vợ chồng tôi chắt chiu dành dụm đủ tiền để mua một miếng đất ở khu Định Công.

Đất ở trong sâu, ven sông nhưng như vậy với chúng tôi đã là mơ ước. Công việc buôn bán phát đạt, chồng tôi xây nhà và bàn với tôi cho thuê để lấy tiền tiếp tục tái đầu tư. Việc kinh doanh tốt, chồng tôi tiếp tục mở thêm một cửa hàng bán thiết bị máy móc dùng trong xây dựng ở Sơn Tây quê chồng tôi. Lúc này chồng tôi đã thạo việc kinh doanh buôn bán nên tôi không phải quan tâm nhiều. Những mối quan hệ trong kinh doanh do tôi tạo dựng đã bền vững, anh chỉ có việc phát triển...

Tôi không hề biết rằng, giai đoạn anh mở cửa hàng ở Sơn Tây, anh đã có một mối quan hệ ngoài luồng với một cô gái trẻ ở thị xã Sơn Tây, là nhân viên bán hàng của anh ở cửa hàng. Mọi chuyện vỡ lỡ ra khi cô gái kia mang bầu và tự tìm lên Hà Nội gặp tôi để giải quyết.

Tôi quá sốc. Một cú đột qụy về tinh thần đã đánh tôi gục ngã. Không thể chịu đựng nổi sự lừa dối, tôi đã quyết tâm ly dị chồng. Cuộc ly hôn quá mệt mỏi bởi phân chia tài sản.

Cuối cùng anh bằng những thủ đoạn hèn hạ của một người đàn ông biết rõ vợ mình đang bị khủng hoảng tinh thần, quá sốc và đau đớn trong chuyện tình cảm, không đủ sức, đủ minh mẫn để kiểm soát tiền bạc vật chất nên anh đã tẩu tán hết hàng hóa và tiền mặt, công khai làm ăn thua lỗ và đổ một phần lỗi do cô bồ anh rắp tâm phá hoại, nên đã biến tiền cửa hàng thành của riêng. Tôi quá mệt mỏi, đau đớn về mặt tinh thần nên không đủ sức để chống cự lại mọi thứ...

Tôi buông trôi cho số phận, chỉ mong ly hôn thật nhanh cho thanh thản. Lúc này con trai đầu lòng của tôi mới lên 6 tuổi. Ly hôn chồng, tôi mất luôn hai cửa hàng của mình. Chỉ còn lại căn nhà cho thuê tôi kiên quyết giữ lại cho con trai vì căn hộ tôi đang ở là của hồi môn của bố mẹ tôi tặng cho. Tòa cũng xử cho tôi được giữ căn nhà cho con trai.

Ly hôn được 2 năm. Tôi bắt đầu làm quen với cuộc sống mới. Vết thương chưa hẳn đã liền da nhưng phần nào đã thôi rỉ máu. Con trai tôi cũng đã lên 8 tuổi, cháu bắt đầu nhận thức được nỗi bất hạnh và khiếm khuyết trong hoàn cảnh riêng của mình. Mỗi lần ôm con vào lòng, tôi vẫn không sao chịu đựng được nỗi đớn đau. Nhưng cũng chính lúc này, trái tim đàn bà, trái tim người mẹ trong tôi một lần nữa bị anh chà đạp dối lừa. Sau 2 năm, anh thất thểu trở về tìm tôi trong bộ dạng của một người đàn ông thất bại. Anh gục xuống trước tôi, khóc nức nở. Anh nói với tôi rằng con đàn bà lăng loàn và mánh khóe kia đã bỏ anh, đã cướp hết tài sản của anh rồi và bỏ đi.

Đứa con của cô ta không phải là con của anh mà là con của người tình cô ta. Cô ta lập mưu đưa anh vào tròng để mục đích chiếm đoạt tiền của vợ chồng tôi. Bây giờ chồng tôi trắng tay khi mất hết tất cả và thấm đòn vì bị lừa dối. Người đàn bà vị tha trong tôi trỗi dậy. Tôi không thể đuổi anh thẳng cổ vì hận thù đàn bà. Tôi không nỡ làm vậy vì thương con trai tôi, vì dù sao anh cũng là bố của cháu. Thế nên tôi đã để anh thò những bước chân sói vào nhà mình một lần nữa.

Thấy con trai tôi vui hơn vì có anh về, cháu quấn quýt với bố. Chồng cũ của tôi không dám ở lại nhà của hai mẹ con qua đêm, nhưng ngày nào anh cũng qua trường đón con đi học về, về nhà chơi với con, quấn quýt bên con. Đến bữa cơm tối, anh lại đứng dậy ra về vì không dám làm phiền tới cuộc sống của hai mẹ con tôi. Tôi không bao giờ giữ anh lại nhưng con trai tôi thường đưa ánh mắt cầu cứu van lơn mẹ cho phép bố ở lại ăn cơm.

Điều tất yếu đã xảy ra. Người đàn bà 2 năm cô đơn khi chồng bỏ đi, đã lại yếu đuối và mủi lòng trước tình cảm của chính mình, và cả của con trai. Tôi đã không chiến thắng được mánh khóe ranh ma của một gã đàn ông lọc lõi và đê tiện. Tôi đồng ý cho chồng cũ của tôi quay trở lại. Chồng tôi sung sướng được tôi tha thứ. Tôi có thai đứa con trai thứ hai với anh. Anh nghỉ việc đã lâu nên không còn xin được việc ở cơ quan nhà nước nữa.

Thấy chồng luẩn quẩn ở nhà, tôi lại đang mang bầu đứa thứ hai nên cả gia đình sống bằng đồng lương công chức của tôi và món tiền thuê nhà hàng tháng thu về không làm cho đời sống chúng tôi khấm khá lên. Đầu những năm 2000, việc buôn bán nhà đất lên cơn sốt, chồng tôi bàn với tôi bán căn nhà chúng tôi đang cho thuê để lấy vốn buôn bất động sản.

Tôi lúc ấy bụng mang dạ chửa, nghĩ rằng, người bố nào có thể bỏ được con mình. Chồng tôi đã một lần vấp ngã, đã bị lừa hết cả tình lẫn tiền, không lẽ bây giờ vợ chồng đoàn tụ, giờ có thêm một đứa con nữa là cốt nhục của anh mà anh nỡ phụ bạc lừa dối tôi. Tôi đã đồng ý cho anh bán căn nhà để mua nhà dự án trong các mối quan hệ của tôi mà họ dành cho các suất ưu đãi. Việc buôn bán nhà đất khá dễ dàng.

Hồi đó cứ bỏ tiền mua vài suất nhà dự án, rồi tìm khách bán ngay cũng lãi vài ba chục triệu. Tiền kiếm được từ việc buôn nhà rất dễ. Những ngày đầu tôi còn vác bụng đi giao dịch với chồng vì muốn kiểm soát  tiền. Nhưng mấy tháng sau, tôi sinh con, không đi giao dịch được, chồng tôi dỗ ngon ngọt nên tôi đã đưa tiền và để chồng tôi đi giao dịch một mình.

Tôi sinh con và ở cữ được 2 tháng thì chồng tôi trong thời gian này đã cuỗm hết toán bộ vốn liếng khi bán căn nhà để đi buôn bất động sản của tôi đi mất dạng. Tôi không thể nói hết sự ê chề chua xót vì vợ chồng tôi khi quay lại với nhau chúng tôi chưa kịp đăng ký kết hôn lại thì đã có bầu. Có bầu đứa thứ hai rồi, tôi cũng giục anh đi đăng ký kết hôn nhưng anh cứ lần lữa bảo đằng nào cũng đi đăng ký lại, cứ để thư thư.

Hóa ra chồng tôi đã tính toán sắp đặt âm mưu chiếm đoạt căn nhà của mẹ con tôi nên mới bày ra trò bị bội bạc để đánh vào lòng trắc ẩn của tôi. Tệ mạt và khốn nạn hơn nữa anh ta chấp nhận sinh thêm một đứa con để phục vụ cho âm mưu cướp đoạt tiền của mẹ con tôi. Tôi suy sụp khi bế đứa con còn đỏ hỏn trên tay, cốt nhục của anh ta mà cay đắng biết rằng một lần nữa anh ta chà đạp lên tôi, lên cốt nhục của anh ta để thực hiện hành vi lừa đảo đê tiện.

Các anh các chị ơi! Tôi không thể nào có thể hình dung nổi trên đời lại có một gã chồng, gã cha táng tận lương tâm đến như thế. Tôi khóc rất nhiều và suy sụp tinh thần tưởng chừng không gượng dậy nổi. Bố mẹ tôi quá thương ba mẹ con, đã lên tận Sơn Tây tìm hiểu ngọn ngành thì hóa ra chồng cũ của tôi vẫn sống với người đàn bà ấy hoàn toàn không có chuyện cô ta bỏ đi và cuỗm hết tiền. Một năm qua, anh ta nói dối đi nước ngoài làm ăn nhưng thực tế là quay lại vợ cũ dùng mọi thủ đoạn đê hèn và táng tận lương tâm để tôi rủ lòng thương, sinh thêm con và lấy đứa con để làm phương thức ăn cướp nốt chút tiền còn lại của tôi.

Tôi quá đau mà không biết thổ lộ cùng ai. Nói ra thì quá xấu hổ với cơ quan bạn bè. Không lẽ bây giờ vừa sinh đứa con thứ hai với anh ta, khi anh ta quay lại, giờ lại tiếp tục nói rằng mình vừa bị anh ta lừa tiếp. Cay đắng và bẽ bàng, tôi chỉ muốn chết đi. Nhưng nhìn hai đứa con trai đáng thương ngơ ngác, tôi lại gượng dậy để sống.

Tôi làm ở một cơ quan công quyền của Nhà nước, chia sẻ chuyện này ra thật không còn mặt mũi nào. Dao sắc không gọt được chuôi, tôi đi làm việc cho bao nhiêu cảnh đời của thiên hạ nhưng lại không thể tự lo được cho đời riêng của mình. Có người vợ nào bị chồng đang tâm lừa dối và tước đoạt hết tài sản một cách đê tiện như tôi không. Có người cha nào lấy cốt nhục của mình ra để làm phương tiện lừa đảo.

Có người cha nào có thể chối bỏ được cốt nhục của mình, hắt đổ bát cơm của con mình đang ăn để dành hết phần lợi lộc cho riêng mình không? Tôi căm thù chồng tôi đến tận xương tủy. Càng căm thù chồng tôi, tôi càng chỉ muốn chết. Giá có thể có một giấc ngủ để tôi không bao giờ còn phải tỉnh dậy nữa, để khỏi phải đối diện với nỗi đau nhục nhã này. 
H.O (Quận Hai Bà Trưng)

0 comments: