5 tháng 12, 2013

NHỊP SỐNG IRS: Tác phẩm dự thi 'IRS TRONG TÔI': NỤ CƯỜI CÔ GÁI MAI CHÂU


Tác phẩm dự thi 'IRS TRONG TÔI': NỤ CƯỜI CÔ GÁI MAI CHÂU
Tác giả: XT

"Rất biết “chơi là sướng”, nhưng chuyện “đi chơi”, với một số người, cũng không đơn giản: Phải sắp xếp công việc, phải nói ”khó” để được sự đồng ý của người thân. Hoặc phải nhờ bạn bè bảo lãnh vv … Nếu không dễ bị quy là “ham vui thú riêng”. Song cái sự “muốn đi” thì không thể “đừng” được. Có người tặc lưỡi: “Cứ chơi cho vui cái đã, rồi về tính sau”. Thế mới biết,”khoảng trời riêng IRS" trong mỗi người là đầy quyến rũ và hấp dẫn.

****************************


Được đi chơi xa như chuyến đi Mai Châu, với chúng tôi, ai mà không muốn, không mong. Đi để được vui, được cười đùa thoải mái, để được hiểu nhau và gắn bó với nhau hơn. Việc tổ chức đi, các bạn IRS đã làm rất tốt, rất chu đáo, ai cũng nhận thấy và thầm tỏ lòng cảm ơn đối với các bạn.

Rất biết “chơi là sướng”, nhưng chuyện “đi chơi”, với một số người, cũng không đơn giản: Phải sắp xếp công việc, phải nói ”khó” để được sự đồng ý của người thân. Hoặc phải nhờ bạn bè bảo lãnh vv … Nếu không dễ bị quy là “ham vui thú riêng”. Song cái sự “muốn đi” thì không thể “đừng” được. Có người tặc lưỡi: “Cứ chơi cho vui cái đã, rồi về tính sau”. Thế mới biết,”khoảng trời riêng” IRS trong mỗi người là đầy quyến rũ và hấp dẫn.

Có nhiều kỷ niệm trong chuyến đi: Nghe chuyện tiếu lâm, ngủ nhà sàn tập thể, giao lưu đốt lửa trại vv… Theo tôi, có lẽ ấn tượng nhất vẫn là được thưởng thức những điệu múa của các cô gái Thái. Ban ngày, họ làm việc bình thường như nấu nướng, dọn dẹp, rửa bát, bưng bê…Họ ít chuyện trò với khách lạ, rất thật thà, không biết nói đùa, không đon đả mời chào nhiều như người Kinh chúng ta. Nhưng tối đến, thật bất ngờ, như diễn viên múa chuyên nghiệp, họ đã làm cho du khách ngất ngây bởi các điệu múa tưng bừng. Trong trang phục đẹp đến “mê hồn”, hòa cùng tiếng nhạc rộn ràng, cả sàn nhà rung nhẹ theo bước “nhún” của các cô gái bản. Nhạc múa như “dập dìu” làm ”say” lòng người. Cứ như thế hết điệu này đến điệu khác. Trang phục được thay đổi liên tục, giai điệu cũng thế, còn nhịp điệu và bước “nhún” thì vẫn thế và không thể lẫn được. Nó rất đặc trưng ở các cô gái Thái, đã làm mê mẩn bao du khách từng ghé qua đây.

Điệu múa Thái mềm mại mà không lắc người. Đôi chân “nhún” mà không “nhảy” (trừ điệu múa “sạp”).Có thể trang phục áo “chẽn” và váy lụa bó sát hông, đã tôn những đường cong tự nhiên trên cơ thể, mà không cần phải uốn, phải lắc mình mà vẫn thấy ”mềm”. Còn bước chân thì thật nhẹ. Gót chỉ khẽ chạm đất rồi bật lên theo nhịp điệu tiếng nhạc.Chỉ có năm đầu ngón chân là luôn tiếp đất.

Chúng tôi là khách quý. Cả chương trình buổi tối được dành riêng cho mình. Thế mà những vị “thượng đế” như chúng tôi chưa bao giờ nhận được một nụ cười, một ánh mắt “lúng liếng” nào từ phía các cô gái bản. Nụ cười đắm say ấy, ánh mắt tình tứ ấy, họ chỉ trao cho nhau mà không hề để ý đến khán giả. Kể cả những tràng vỗ tay và những tiếng reo hò tán thưởng cũng không làm họ bận lòng. Hình như họ không hề diễn, mà là đang sống thật, đang bộc lộ những tình cảm thật với nhau cho du khách xem. Thật là nghệ thuật cao. Diễn mà như không phải là diễn.

Chia tay với Mai Châu mà lòng thầm nhủ: Sẽ có ngày quay trở lại.

Một lần nữa, xin cảm ơn các bạn IRS, đã tận tình, chu đáo, dành cho chúng tôi một điểm đến hấp dẫn và thú vị.

Xin mượn vài câu thơ của vợ tôi - Một dạng thơ cổ động – thay cho lời kết: 

Mùa xuân này em ơi
Có khách về thăm bản
Tiếng khèn ai gọi bạn
Nghe giục giã bước chân

Chuếnh choáng men rượu cần
Say mắt cười lúng liếng
Rộn ràng chân nhún nhảy
Tưng bừng điệu xòe hoa….

XT

0 comments: