Cuộc đời thật oái oăm. Trái tim có những lý lẽ riêng không thể nào giải thích được. Tình yêu lại là thứ càng không thể giải thích, tại sao tôi lại yêu người này, tại sao tôi lại không thể yêu người kia. Em đã cay đắng thốt lên với tôi như vậy...
Kính thưa các anh các chị trong BBT!
Hôm nay nữa là tròn 49 ngày của em gái tôi, một đứa em xinh đẹp tài hoa mà bạc mệnh. Tôi muốn kể lại cuộc đời của em, như một nén nhang thắp cho em để cầu cho linh hồn em được siêu thoát.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi em gặp và yêu một người đàn ông sau này là chồng em. Mười tám tuổi, ở tuổi đẹp nhất của người con gái trước giảng đường đại học, em đã yêu chính thầy giáo dạy đại học của em, hơn em tới 13 tuổi. Năm thứ ba đại học, em về gia đình người yêu để ra mắt, chuẩn bị cho đám dạm hỏi sắp tới. Không ngờ, trong buổi ra mắt gia đình người yêu, trái tim em đã loạn nhịp bởi một chàng trai trẻ. Oái oăm thay, người đó lại chính là em trai út của chồng sắp cưới.
Cuộc đời thật oái oăm. Trái tim có những lý lẽ riêng không thể nào giải thích được. Tình yêu lại là thứ càng không thể giải thích, tại sao tôi lại yêu người này, tại sao tôi lại không thể yêu người kia. Em đã cay đắng thốt lên với tôi như vậy. Tình yêu thực sự đã đi xuyên qua số phận hai người em và chú út như là một định mệnh đau đớn nhất. Ngay sau giây phút bắt gặp ánh mắt của nhau, em đã sợ hãi quay đi, đã chợt nhận ra rằng, cái mà em tưởng đang đầy ắp trong tim em lại hóa ra trống rỗng. Em xác xơ trong cảm nhận trụi trần nhất về hiện tại.
Sau lần gặp gỡ đó, em quyết định chia tay người yêu. Nhưng làm sao cô gái bé nhỏ như em có thể làm được chuyện ghê gớm đó khi người yêu em là một người đàn ông hơn em 13 tuổi, đã từng trải và chín chắn trong cuộc đời. Anh ta lại quá yêu em và có ngàn lý do, ngăn cách để giữ em lại, chiếm đoạt được em cho riêng mình. Lại còn lý do quan trọng nữa là em và người yêu em đã nói đến chuyện dạm hỏi và bàn tới đám cưới sắp tới. Em không thể nói lời chia tay với người yêu mình mà không một lý do nào chính đáng ngoài sự bội phản. Để rồi em trai của người yêu em lại chính là tình địch của anh trai mình. Điều đó thật khó khăn biết bao.
Nếu trong thời đại này thì mọi thứ có thể sòng phẳng hơn, đơn giản hơn, nhưng chuyện của em xảy ra cách đây hơn mười năm rồi, lúc đó vấn đề đạo đức vẫn là một gánh nặng ràng buộc. Sau nhiều giằng xé, suy nghĩ, tôi đã khuyên em nên rời xa người yêu mình một thời gian và lắng nghe trái tim mình thuộc về ai. Em gái tôi đã nghe lời tôi, và cô ấy biết rõ trái tim mình thuộc về ai. Nhưng tình yêu của em tôi vừa nảy sinh là một tình cảm vô vọng. Sau lần gặp gỡ ấy, em hay tìm cách đến nhà người yêu mình nhiều hơn, và cũng là để gặp gỡ em trai của người yêu mình nhiều hơn. Giữa em tôi và cậu ấy đã có những tình cảm không nói nên lời. Nhưng cậu ấy không chịu nổi cảm giác mình sẽ tước đoạt người vợ sắp cưới của anh trai mình, nên cậu ấy đã chọn giải pháp đi xa làm ăn sinh sống. Trước khi đi, cậu ấy đã nói với em tôi rằng, nếu thực sự là một người con gái tuyệt vời, em hãy cưới anh trai của tôi làm chồng, được như thế tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Khóc hết nước mắt bởi một tình yêu không vượt qua được những rào cản, em tôi nhắm mắt đưa chân. Trước khi làm đám cưới, em nói với tôi: "Em lấy anh Minh để còn được ở gần Thông hơn. Nếu em lấy người khác, em sẽ xa Thông mãi mãi, sẽ chẳng bao giờ còn được gặp cậu ấy".
Em tôi chìm trong cuộc tình ngang trái |
Trời ơi, tôi đã ngăn cản em không nên bước vào cuộc hôn nhân ấy, tôi khuyên em nên dũng cảm để đến với Thông đi, thế mà em lại nhắm mắt đưa chân để rồi sai lầm luôn nối tiếp những sai lầm. Sau khi cưới chồng một thời gian, em trai của chồng em gái tôi đi làm ăn xa, em gái tôi sinh con trai đầu lòng. Kỳ lạ, con trai của em tôi giống chú ruột như đúc. Tôi nhìn cháu thở dài, có lẽ tại em tôi nặng lòng với những tình cảm bất chợt quá, nên đâm ra tương tư người mình yêu, cảm giác đồng sàng dị mộng đã cho con trai em một hình hài của người trong mộng tưởng. Gia đình chồng, cả chồng em gái tôi không một mảy may nghi ngờ. Chuyện cháu giống chú là lẽ tự nhiên, đâu biết phía sau em tôi đang chứa một trái tim giông bão.
Mọi chuyện rồi cũng nguôi ngoai. Cuộc sống của vợ chồng em gái tôi dần yên ổn. Nhưng số phận đã cợt trêu hạnh phúc của em khi em trai chồng mặc dù đã lấy vợ nhưng vợ lại không hề thụ thai để sinh nở. Ba năm, rồi năm năm, hy vọng có một đứa con dần trở nên mong manh hơn bao giờ hết khi vợ của em trai chồng không thể có trứng để thụ tinh. Hai vợ chồng cậu ấy bay từ nước ngoài về và họp gia đình với giải pháp xin trứng để thụ tinh trong ống nghiệm. Họp gia đình và bàn bạc mãi, đặt ra bao nhiêu phương án nhưng cuối cùng chính chồng của em gái tôi đã đề xuất giải pháp tiện lợi nhất là em gái tôi cho vợ chú Thông trứng để tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm. Giải pháp này vừa rẻ, lại vừa an toàn, không mất chi phí hàng trăm triệu đồng khi đi xin trứng ở bên ngoài. Không một ai biết được em gái tôi đã nghĩ gì. Chỉ đến khi em hỏi ý kiến tôi thì sự ngăn cản của tôi một lần nữa trở nên vô nghĩa.
Tôi đã dự cảm trước tất cả những mối hiểm nguy, những bất trắc có thể xảy ra với em. Và những bất trắc trong linh cảm của tôi đã đúng. Cuối cùng thì cái trứng của em cũng được thụ tinh thành công và cấy vào buồng tử cung của vợ chú. Mấy tháng vợ chú nằm dưỡng thai ở nhà, em gái tôi tận tụy như một người y tá chăm sóc tận tình. Những tưởng, tình cảm như một cơn bão xa xưa đã tan sau tất cả những biến cố cuộc sống riêng của mỗi người, nhưng thật tai ác, tất cả chúng ta không một ai hình dung được sức công phá khủng khiếp của nó. Em gái tôi đã bước chân vào một mối tình đau khổ. Cả em và chú đã không giữ gìn được ranh giới đạo đức giữa chị dâu và em trai chồng vốn quá mong manh bởi giữa họ đã có một tình yêu âm ỷ và kìm nén quá lâu. Em đã đi quá giới hạn chỉ một lần duy nhất, và oái oăm thay em đã có thai.
Cuộc đời vốn rất nghiệt ngã, mặc dù đã cho trứng, đã vào Bệnh viện Từ Dũ thụ tinh ống nghiệm và cái thai đã nằm trong buồng tử cung của vợ chú được 3 tháng nhưng rồi cũng không thể giữ được. Cả gia đình chú thất vọng. Không một ai hiểu rằng, em tôi đang mang một sinh linh bé nhỏ của chính người mình yêu, của em trai chồng. Chín tháng mười ngày rồi cũng trôi qua. Trong nỗi thất vọng của gia đình chú, em gái tôi đã rạng rỡ hơn bao giờ hết khi có thai lần thứ hai. Tôi chưa từng khi nào nhìn thấy một người đàn bà mang bầu mà đẹp rực rỡ như em tôi. Tình yêu như một trái chín ủ trong lá, một ngày lấp ló màu chín đỏ thắm của trái ngọt. Em tôi đang hạnh phúc. Em sinh hạ một cô con gái. Lần này, con gái em chính là bản photocopy của chú, và tuyệt nhiên, gia đình chồng không một ai hoài nghi, cháu giống chú là lẽ đương nhiên. Chỉ có tôi là linh cảm rằng, em đã trượt dài trong nỗi sai lầm chết người.
Hai vợ chồng chú trục trặc, người vợ nhất quyết ly hôn vì bản thân cô ấy mặc cảm mình không thể sinh được con cho chồng. Cuộc chia tay buồn bã và lạnh lẽo. Vợ chú bay sang Canada làm ăn với gia đình bên ngoại. Chú ở lại Việt Nam một thời gian để cân bằng lại tinh thần. Chính thời gian này, người đàn bà đang độ chín trong vẻ đẹp mặn mà rực rỡ và trẻ trung của em gái tôi đã bước tiếp những bước đi u mê trong một tình cảm không lý trí. Em gái tôi đã nói với chú rằng con gái đấy chính là giọt máu của chú, và em đã quyết liệt một cách đầy bản năng khi bước tới tình yêu của mình.
Choáng váng, day dứt và đau khổ, chú đã sang lại bên kia thật nhanh để trốn tránh thực tại. Tôi nhớ rõ một chiều mưa sau hai năm kể từ ngày em sinh con và hơn một năm kể từ ngày chú bay sang bên kia, em bế con gái hai tuổi đến gặp tôi và nói trong nước mắt: "Chị ơi, em bỏ anh Minh rồi, em không thể sống lừa dối mãi thế này được. Em bế con sang bên kia với Thông đây chị ạ". Tôi choáng váng hỏi em: "Minh có biết em yêu và có con với Thông không". Em lắc đầu.
Tôi không thể ngăn cản được em, không thể làm cho em bớt sai lầm mặc dù tôi đã cố hết cách. Em thi một học bổng ở nước ngoài và bế con đi sang bên kia tu nghiệp. Em nói, sang với Thông gặp Thông rồi sẽ tính rõ ràng hết mọi việc trong gia đình. Trước khi đi em đã viết đơn ly hôn với lý do cuộc sống của em không còn tình yêu, em không thể lừa dối mãi chồng mình được. Hãy để em ra đi thanh thản. Nhưng em gái tôi không hình dung được rằng, tình yêu là một chuyện, những rào cản đạo đức, hệ lụy gia đình và sức ép của dư luận lại là những thứ khủng khiếp. Em có thể vì xa cách không gian địa lý để giấu đi mọi chuyện nhưng em không thể giấu mãi những người trong cuộc. Không thể giấu chồng em và gia đình. Và những gì tôi lo sợ đã xảy ra.
Sống ở bên kia, được gần người mình yêu, nhưng cả em và Thông không thể nào thanh thản được. Trái lại cảm giác tội lỗi và giày vò đã biến cuộc sống của hai người nặng nề và đau khổ. Cả em tôi và Thông biết rằng, không thể sống đàng hoàng trong mối tình oái oăm này, vì thế em lại khăn gói ôm con gái trở về nước.
Chồng em lại dang tay đón em trở về nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Với lại, anh ấy là giảng viên đại học, sự hiểu biết, từng trải đã cho anh ấy một tấm lòng vị tha cao thượng. Không bao giờ chồng em hỏi em đã sống như thế nào, đã trải qua những ngày tháng thế nào ở bên kia. Còn giữa chồng em và em trai chồng em, hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau về bí mật của em. Thông cũng không đủ can đảm để nói cho anh trai mình biết rõ sự thật đau xót ấy. Còn em gái tôi, sau những sa ngã này đến sa ngã khác, cùng với cuộc sống bôn ba, bất ổn, và nỗi giày vò cắn rứt lương tâm thường trực, em đã bị chứng trầm cảm nặng. Về Việt Nam được mấy năm ngắn ngủi, là mấy năm em phải thường xuyên qua viện để khám trị chứng trầm cảm. Nhưng cuối cùng, kết cục bi thảm vẫn xảy ra. Em đã tự tìm đến cái chết để giải thoát cho những ẩn ức không giải toả được của mình.
Ngày em mất, tôi lại đi công tác xa, tôi không có mặt ở bên em được trong những phút giây có thể em cần đến tôi nhất. Điều đó khiến cho tôi vô cùng ân hận và đau khổ. Em chết đi, mang xuống mồ một nửa bí mật của bi kịch đời em, nửa còn lại, tôi và chú Thông giữ. Điều đó thật nặng lòng.
Huyền Cầm. Thư từ Huế
Theo ANTG
0 comments:
Đăng nhận xét