Cáo: Chào anh Hổ, năm nay là năm tuổi, đi đâu cẩn thận kẻo sứt nanh, mẻ móng, cụt râu đấy.
Hổ: “Náo”, thằng nào dám vuốt râu, sờ nanh hùm? Mà chú bằng vai phải lứa với anh từ bao giờ thế nhẩy?
Cáo: Em đâu dám, nhưng anh có nhớ cái lần em đi trước, anh theo sau, thiên hạ nhìn em chẳng sợ mất mật đấy à?
Hổ: Mày càng ngày càng “náo”, lần đó mày lừa tao, thiên hạ sợ tao, chứ sợ gì mày?
Cáo: Vâng, thì em chẳng bị mang tiếng “cáo mượn oai hùm” rồi là gì? Dưng mà thiên hạ cũng làm thế cả, đâu chỉ mình em. Bác có oai, thì em mượn tý. Mà cũng ơn... thần rừng, từ khi mượn được cái oai của bác, em làm ăn cũng phát tài, phát lộc.
Hổ: Mày mượn oai tao thì ơn tao, sao lại ơn cái lão thần đó?
Cáo: Thế không có rừng, bác sống ở đâu? Em mượn oai bác, bác sống nhờ rừng, thế là em ơn thần rừng. Em làm gì cũng có ngọn, có gốc, ăn quả nhớ kẻ... phun thuốc trừ sâu bác ạ!
Hổ: Mày chỉ hay lý sự, thế phát lộc, phát lá thế nào, nói anh nghe?
Cáo: Dạ, ơn bác, thế giới khủng hoảng, nhưng công ty em vẫn phi phăm phăm. Em còn được trao giải Ngôi sao thiên hà đấy bác ạ.
Hổ: Công ty chú sản xuất gì? Phim, băng đĩa hay là tranh?
Cáo: Dạ không ạ, mấy thứ đó cứ nghĩ đến là em buồn ngủ díp cả mắt, có hiểu gì đâu! Em làm... thức ăn chăn nuôi hiệu... Con Gà ạ!
Hổ: Ưm ưm, Hè hé he. Thức ăn Con Gà chứ con khủng long thì cũng liên quan gì đến Thiên hà?
Cáo: Bác đừng cười, vâng, em cũng như bác, chẳng hiểu sao người ta lại trao giải cho em. Hay họ nhầm hở bác? Mà bây giờ, mấy ông sản xuất tương ớt, nước mắm, bánh dày giò còn đoạt giải Trí tuệ, em có đoạt Ngôi sao thiên hà cũng là bình thường, bác ạ.
Hổ: Thôi thì kệ, thế chú mượn oai anh mà làm ăn được, bây giờ tính thế nào?
Cáo: Vụ đó em thanh lý sòng phẳng rồi mà. Bác không nhớ em đã chuyển mấy em... nai cho bác chén rồi còn gì?
Hổ: Nhỏ cái mồm, mày cho tao mấy cái đùi nai, chứ không phải cả con nai.
Cáo: Dạ, hơn bốn chục cái đấy bác ạ, mà đùi là chỗ ngon nhất rồi còn gì, như thế khác nào em biếu bác cả đàn nai. Em không đưa cả con cũng là vì bác đấy...
Hổ: Sao lại vì tao?
Cáo: Bác đúng là... “Luật rừng” đã quy định, nhận cả con nai là ăn hối lộ, nhưng nhận cái đùi thì chỉ là “tình cảm” thôi. Bác hiểu chửa?
Hổ: Hóa ra là vậy, nhưng không giết thịt con nai thì lấy đâu ra đùi?
Cáo: Thế mới hay, cái đó gọi là “lách”, lách luật đấy.
Hổ: Tóm lại là bây giờ chú có định “bồi dưỡng” anh gì không, vòng vo mãi.
Cáo: Ối giời cao đất đắt ơi, nhìn lại bản thân đi, bác bự thế kia, “bồi dưỡng” làm gì, ăn nhiều không sợ mắc bệnh béo phì à?
Hổ: Tức là không chứ gì? Từ nay đừng lôi tao ra dọa nạt, bắt thiên hạ phải xơi cái món thức ăn Con Gà của mày nữa nhé!
Cáo: Lại nóng rồi, là nói thế, thôi để em biếu bác mấy cây đa, cây si hay vài suất du học nhé?
Hổ: Những thứ đó trong rừng có mà đầy.
Cáo: Ối giời, bác ngây thơ quá. Bây giờ có cái cây bạc tỉ, có suất du học mấy chục ngàn Đô đấy, ông anh ạ.
Hổ: Thật thế à? Nhưng thôi, chú cứ cho anh cái gì... chén được luôn ấy. Mà này, mấy đùi nai bữa nọ ngon thật, trắng phau phau, cứ ngồn ngộn, nghễu nghện, bây giờ vẫn thấy thèm. Nhưng đưa gì thì kin kín vào, sau vụ đó, anh bị chúng nó dập cho te tua, bảo cho chừa cái thói ăn mảnh...
Cáo: Oanh liệt cỡ như bác mà bị chúng nó coi thường thế à, kể cũng ức. Nhưng hổ hay cáo cũng đều có số cả, bác đừng buồn. Mà cũng tại bác, ăn xong thì lau miệng, về rừng đi, xuống đồng bằng làm gì. Bác không nghe câu “hổ xuống đồng bằng bị chó khinh” à?
Hổ: Có nghe, nhưng nghe xong lại quên. Mà đồng bằng nó hấp dẫn quá, mời gọi quá. Chú tính, bao năm sống nơi rừng rú, tưởng là thiên đàng, chợt một ngày nhận ra, thiên đàng còn chưa đặt chân đến, cưỡng lại sao nổi?
Cáo: Hóa ra bác cũng như em. Có lần em xuống đồng bằng, thấy chùm nho, thèm chảy nước miếng, nhảy lên vồ, bươu cả trán, gẫy cả chân mà không được. Nhưng em có cái khác bác, lấy không được thì bỏ đi, chứ không cố quá thành quá cố.
Hổ: Riêng cái vụ đó anh không tin chú.
Cáo: Bác nghi em ở điểm nào?
Hổ: Cáo mà lại thích ăn nho? Chú vờ vịt thôi.
Cáo: Hô hô hô, chịu tài bác. Thôi thì em khai thật. Em có thích thú gì cái chùm nho đó, tại lúc ấy trời tối quá, nhìn chùm nho em cứ tưởng con gà tơ đang ngủ trên cây, vậy là nhẩy vào vồ. Vồ rồi mới biết, biết thì đã lỡ, lỡ rồi thì cho lỡ luôn. Thanh minh làm gì, thiên hạ lại bảo ngu. Với lại cáo mà ăn nho, cũng thấy sang cái mồm. Hoa quả thường thanh tao hơn thịt cá, bác ạ.
Hổ: Đúng là xảo trá như cáo. Anh không giống chú, anh thật thà như đếm.
Cáo: Nanh bác to thế, vuốt bác sắc thế, tiếng gầm bác hoành tráng thế, bác cần gì phải dối trá với ai? Phận cáo như em mới phải chui chỗ này, lách chỗ kia để có thể tồn tại chứ? Nói vậy, dưng mà em cũng chả tin bác lắm đâu. Có lần bác chả chui vào cốp xe, lẻn về đồng bằng là gì? Thiên hạ bảo bác xuôi cho biết, nhưng em biết tỏng bác về đó làm gì. Bây giờ bác biết bác có giá, nên cũng định lập lờ, tráo cao khỉ bảo cao hổ, kiếm chút đỉnh chứ gì?
Hổ: Oan, vụ đó là do mấy thằng buôn hổ, bán rắn thấy lợi mờ mắt, nó dùng kế “điệu hổ ly sơn”, tống anh vào xe, chứ anh có phải hổ điên đâu mà tự chui vào?
Cáo: Thế lúc ấy ông cụ nhà bác đâu?
Hổ: Ở rừng chứ đâu.
Cáo: Sao bác không tê – lê – phôn cho cụ một tiếng, cụ mà ra... chân thì có đứa mất mặt ấy chứ.
Hổ: Ừ, nhưng anh với cụ lại xung khắc, chung quy cũng chỉ vì thằng hổ em, nó chiếm lãnh địa của anh, anh vả cho một phát, vậy là ông cụ giận, từ luôn.
Cáo: Nhưng có câu “hổ dữ không ăn thịt con”?
Hổ: Thì cụ có ăn đâu, cụ để cho thằng khác ăn đấy chứ. Phận con nuôi như anh chỉ vậy thôi.
Cáo: Hoá ra con gì nuôi cũng đều làm thịt nhỉ? Rồi sao anh thoát được mà về với rừng?
Hổ: Khi anh trúng kế, mấy thằng đó bắt anh, trói lại. Một mình anh tuy khỏe, nhưng “mãnh hổ nan địch quần hồ”, đành chịu thua. Sau có ông thầy tu đi qua, anh phải khóc lóc mãi, ông ấy mới cởi trói, lại cho mượn cái áo. Anh giả dạng thầy tu mới thoát được đấy. Nhưng sau bận ấy, thoát được về rừng, anh buồn lắm.
Cáo: Về rừng là về nhà, thỏa sức rong chơi, sao lại buồn?
Hổ: Bây giờ bọn muông thú không còn coi anh ra gì nữa, chúng bảo anh là con... hổ giấy, thế mới đau.
Cáo: Muông thú không sợ anh nữa à... Thảo nào thức ăn hiệu Con Gà của em dạo này bán chẳng thằng ma nào mua...
Hổ: Có chuyện đó nữa...
Cáo: Thôi bây giờ đi đâu, bác đi trước, em theo sau nhé?
Hổ: Sao phải vậy?
Cáo: Thì bác đã là con hổ giấy, em đi trước, nhỡ thằng nào ngứa mắt khực em một cái, em tiêu còn gì.
Hổ: Cả chú cũng vậy à? Còn mấy cái cây chú hứa cho anh thì sao?
Cáo: Dạ để em... về trồng, khi nào nó thành cổ thụ, em biếu bác nhé? Hay bác làm tí thức ăn hiệu Con Gà của em, thứ đó em đang... sẵn?
Hổ: Hổ mà ăn cám gà! Đúng thật là “hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn”!
(St)