Ai đó nói, tính cách tạo nên số phận có lẽ không sai trong trường hợp tôi. Chuyện của tôi đơn giản chỉ thế này thôi mà sao khi đặt bút viết về đời mình, tôi thấy chua chát thế. Tôi kết hôn đã 5 năm nay. Vào cái lúc tôi sung sướng đề nghị với chồng tôi, rằng bây giờ kinh tế khá giả rồi, con gái đầu cũng đã lớn, chúng ta hãy có với nhau đứa con thứ 2 đi anh, thì chồng tôi đã đau khổ từ chối. Cái điều tôi luôn nơm nớp lo sợ suốt 5 năm nay đã xảy ra, và xảy ra trong một tình huống vô cùng trớ trêu mà không bao giờ tôi có thể lường đến. Vậy là chạy trời, tôi cũng không thể thoát khỏi vụ tai họa bất thình lình đổ xuống gia đình bé nhỏ của tôi.
Cách đây 5 năm, trước ngày đi lấy chồng, tôi đã gặp lại người yêu cũ của mối tình đầu. Đó là một mối tình cùng tuổi, kéo dài 5 năm của chúng tôi với bao yêu thương, nhung nhớ và hờn giận. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày còn trên ghế nhà trường, rồi trải qua những năm tháng đi học đại học. Yêu nhau lắm, cứ tưởng là ra trường đi làm sẽ cưới nhau, thế mà đùng một cái hai đứa chia tay nhau. Lý do người yêu tôi đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài 2 năm, chỉ vì quá ghen tuông, hờn giận, và nghi ngờ lẫn nhau, chúng tôi đã biến 2 năm trời xa nhau thành những mệt mỏi của ghen tuông. Đến khi mệt mỏi quá vì những trò dằn hắt, nghi ngờ lẫn nhau và hành hạ nhau vì xa cách, vì nhung nhớ, cả hai chúng tôi đã đùng đùng quyết định chia tay nhau.
Có lẽ tại chúng tôi yêu nhau quá lâu, mọi thứ quá quen thuộc nên đôi khi chúng tôi không còn nhận ra thứ ánh sáng lung linh huyền diệu của tình yêu giữa chúng tôi đã không còn. Hoặc giả chúng tôi mãi bận ghen tuông, dằn dỗi nhau mà quên mất việc tưới tắm cho cái cây tình yêu. Chúng tôi buông nhau ra trong cảm giác mệt mỏi và chán chường.
Trong giai đoạn khủng hoảng đó, tôi gặp chồng tôi bây giờ. Anh từng trải, hơn tôi 3 tuổi, và chững chạc trong cuộc sống. Anh đã đến và cuốn tôi đi trong cơn lốc mới của tình yêu. Một thứ tình yêu đằm thắm và khác biệt với thứ tình đầu của thời bồng bột. Công việc của anh ổn định, điều kiện kinh tế tốt, tất cả đã sẵn sàng cho một cuộc sống gia đình trọn vẹn, chỉ còn thiếu một cô dâu cho cuộc đời anh. Tôi đã đến và bù lấp vào chỗ thiếu khuyết ấy như một mảnh ghép hoàn hảo cuối cùng cho đời anh và tôi. Sau 1 năm yêu nhau, chúng tôi đi đến quyết định kết hôn.
Cuộc đời kể cũng thật oái oăm. Đúng vào đêm trước ngày mai lên xe hoa của tôi, người yêu cũ của tôi bỗng xuất hiện. Gương mặt mệt mỏi, quần áo còn nguyên bụi đường của những chặng bay dài. Anh ấy tìm tôi và cứ thế oà khóc nức nở trước mặt bố mẹ tôi. Tôi quá bối rối với tình huống bất ngờ này, đành xin phép bố mẹ đi ra ngoài để nói chuyện riêng với H. một lúc. H. không nói được gì với tôi nữa, chỉ biết khóc và khóc. Lần đầu tiên sau 5 năm đã từng yêu nhau, tôi chứng kiến người đàn ông trong H trở nên yếu đuối và tuyệt vọng. H. đã ôm lấy tôi và hỏi đi hỏi lại tôi rằng: Tôi có quyết định đúng đắn không, đã suy nghĩ thật kỹ chưa. Nếu còn tình yêu với H. thì hãy huỷ hôn đi, còn về phía H., H. không thể sống thiếu tôi. Những ngày tháng xa nhau, H. nhận ra rằng H. yêu tôi rất nhiều và không thể đánh mất tôi được. Nếu còn tình cảm với H., thì hãy nghĩ lại và đừng để mất nhau thêm lần nữa mà ân hận cả đời.
Tôi thực sự không biết mình lúc ấy như thế nào nữa. Xúc động, buồn bã, lúng túng và cả yêu thương ùa về nữa làm tôi bối rối. Tôi đã gục ngã trước tình cảm và đêm ấy chúng tôi đã ở bên nhau trong cuồng điên tình dục và nước mắt. Thực lòng giữa hai người đàn ông, tôi không còn biết mình yêu ai hơn ai, mình thuộc về ai. Tôi yêu H. với thứ tình cảm nồng nhiệt, trẻ trung. Tôi cần chồng tôi với trọn vẹn ý nghĩa của một người đàn bà đã ở độ chín cần một người chồng đích thực, mang lại cho tôi cảm giác yên bình, ấm áp. Tôi biết chọn ai bây giờ khi mọi thứ đã an bài. Tôi không thể quay đầu lại với H. khi xe hoa đã chuẩn bị sẵn chờ chuông đồng hồ điểm giờ vàng. Tôi có thể dứt tình được với H. không khi kỷ niệm cũ ùa về như thác lũ bóp nghẹt lấy trái tim tôi. Lúc ấy tôi đã than ông trời sao đùa tôi quái ác. Và một giây phút thả trôi mình theo con tim, theo cảm xúc, tôi như người sống không có lý trí.
Một đêm vắt kiệt mình với những cảm xúc, sáng ra tôi buộc phải quay về với thực tại. Tôi lau nước mắt cho H. và kiên quyết bước vào cuộc hôn nhân đã định của tôi. Sau phút giây xúc động, tận trong sâu thẳm trái tim, tôi nhận ra tôi đang rất yêu chồng tôi và tôi muốn làm vợ người đàn ông tôi đã chọn. Tôi nói hết với H. và cầu xin H. hãy tôn trọng tôi, hãy giúp tôi dứt khoát và bình yên với lựa chọn của mình.
Tôi có thai ngay sau đó. Chồng tôi rất hạnh phúc. Anh càng chiều chuộng tôi nhiều hơn, và háo hức đón chờ đứa con của tình yêu. Nhưng không một ai ngoài tôi biết rằng, kể từ khi có thai, tôi sống trong hoảng sợ, giày vò, và hối lỗi vì ý nghĩ không biết tôi thụ thai con vào lúc nào, là con của H. hay của chồng tôi. Mọi người có hình dung nổi cảm giác kinh khủng đó không, khi bước vào hôn nhân, tôi càng ngày càng nhận ra rằng tôi yêu chồng mình biết bao, cần có chồng biết bao. Tôi càng nhận ra rằng, thứ tình cảm tôi có với H. đó chỉ là những cảm xúc yêu đương nồng cháy của mối tình đầu, tuy sâu đậm thật đấy nhưng không phải là thứ tình có thể làm cho một người đàn bà như tôi tìm thấy nơi nương tựa bình yên.
Chồng tôi tế nhị, lịch lãm, và yêu chiều hai mẹ con. Càng sống trong hạnh phúc, tôi càng giày vò đau khổ vì luôn luôn dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ rằng, không biết đứa con của vợ chồng tôi đây là con của chồng tôi hay con của H. Đêm ấy tôi đã không thể kiềm chế được cảm xúc, để giờ đây mỗi giây mỗi phút nhìn thấy con là tôi lại hoang mang lo sợ.
Tôi sống trong hạnh phúc chừng nào thì tâm hồn tôi càng cảm thấy day dứt tội lỗi. Tôi càng bù đắp cho chồng tôi, càng yêu thương anh hơn và chăm chút cho gia đình hơn với một tâm thế nguyện cầu cho bất hạnh đừng giáng xuống đầu tôi, nguyện cầu cho tai ương đừng bất chợt giáng xuống hạnh phúc hiện tại của tôi. Con gái tôi càng lớn, càng xinh, và nguy hiểm vô cùng là tôi thấy con tôi phảng phất gương mặt của H. Càng săm soi con kỹ, tôi càng khủng hoảng vì đúng là con gái tôi giống H. thật. Hễ ai nhìn thấy con gái tôi đều nói rằng, ôi cháu giống mẹ nên xinh thế, chẳng giống bố tẹo nào là tim tôi lại thon thót, trống ngực đập thình thình, tôi kéo con đi thật nhanh và lảng ngay sang chuyện khác. Tôi đã tự oán trách mình sao lại nông nổi, dám đùa cợt hạnh phúc hôn nhân cho một đêm cảm xúc chết người. Bây giờ mọi hối hận thì đã muộn.
Khi con gái tôi tròn 5 tuổi, cuộc hôn nhân của tôi cũng chín mùi cho việc đón thêm một thành viên bé nữa, tôi quyết định chấm dứt tất cả những hoài nghi, lo âu bằng cách dũng cảm đối diện với sự thật. Sự thật dù có đắng cay phũ phàng đến đâu tôi cũng phải đối diện và chịu trách nhiệm bởi tôi là người gây ra chuyện này. Tôi mang mẫu tóc và móng tay của con gái và chồng tôi đi xét nghiệm ADN để tìm ra sự thật. Tôi đã trả số tiền gấp đôi bình thường để có kết quả ngay sau mấy tiếng đồng hồ. Đơn giản là tôi không thể chịu nổi cảm giác chờ đợi dù kéo dài thêm một giây một phút bản án tử hình nếu lỡ xảy ra khi ADN tuyên tội. Mấy tiếng đồng hồ chờ đợi dài như thế kỷ, và tôi hoàn toàn sống trong cảm giác địa ngục của sợ hãi.
Một lần nữa, ông trời không biết đã cứu tôi hay chuẩn bị tiếp cho tôi một trò đùa quái ác của số phận khi kết quả con gái tôi đúng là con của chồng tôi. Tôi chạy như bay về nhà, chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày Giáng sinh, tôi vui mừng như được sống lại lần nữa. Tôi tíu tít gọi điện cho chồng tôi và mời cả nhà đi ăn tối liên hoan. Tôi sung sướng và bình yên không thể tả nổi. Hạnh phúc đến đầy chật trong tôi ngọt ngào và ngây ngất. Vậy là tôi không mang tội với chồng tôi. Con gái tôi đã khôn ngoan lựa chọn đúng bố để sinh thành, để bảo vệ hạnh phúc cho mẹ nó. Từ nay tôi không còn phải sống trong day dứt, hối lỗi.
Bữa tiệc diễn ra trong hạnh phúc tột đỉnh. Vì quá mải mê hạnh phúc, tôi đã không nhận ra nét trầm tư của chồng tôi. Thật ra nét trầm tư kín đáo của chồng tôi đã xuất hiện từ lâu hơn 1 năm nay rồi mà tôi mải mê với nỗi sợ hãi của mình nên đã không biết. Và giờ đây, quá hạnh phúc, một lần nữa tôi lại không nhận ra. Chỉ đến khi, đêm về, khi vợ chồng ở bên nhau, khi tôi đang hân hoan chờ đón một đêm hạnh phúc ân ái vợ chồng, khi tôi đề nghị với chồng tôi rằng, em muốn có thêm con trong đêm nay thì chồng tôi đã đẩy tôi ra trong đau khổ.
Đến giờ phút này, khi đặt bút viết những dòng chữ vô định này tôi cũng không biết nên cười hay nên khóc. Mọi thứ trớ trêu đến không tả nổi. Trong đêm tột cùng của hạnh phúc đó, chồng tôi đã đau khổ thú nhận với tôi anh vừa có 1 đứa con ngoài giá thú với người yêu cũ. Anh ấy gặp lại người yêu cũ 1 năm nay, và cuộc sống không hạnh phúc của người yêu cũ đã làm anh động lòng trắc ẩn. Cô ấy đã ly hôn và chưa kịp có với nhau một đứa con nào. Tình cũ không rủ cũng về, chồng tôi đã bước vào mối tình ngoài luồng ấy lúc nào không hay. Mặc dù rất yêu vợ, rất yêu gia đình nhưng chồng tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường không dứt nổi tình cũ với người cũ. Cho đến khi người yêu cũ thông báo có thai và quyết định để lại đứa con với chồng tôi thì chồng tôi mới biết anh đã đi quá xa trong chuyện tình cảm ngoài luồng và bây giờ anh ấy vô cùng ân hận đau khổ.
Anh đề nghị chúng tôi sống xa nhau một thời gian để hiểu rõ lòng mình. Anh không thể lừa dối mẹ con tôi, cũng như anh không thể từ chối đứa con của mối tình cũ ấy. Nếu tôi tha thứ cho anh nghĩa là chấp nhận đứa con ngoài giá thú của anh. Bằng không chúng tôi sẽ chia tay nhau vì chồng tôi đã phản bội tôi quá sâu. Bây giờ anh ấy để cho tôi toàn quyền quyết định.
Câu chuyện của tôi là vậy. Nó như một trò đùa, một sự cợt trêu của số phận. Cả tôi và chồng tôi đang trong tình trạng sốc nặng. Tôi ôm con bay vào Sài Gòn tránh mùa đông và chạy trốn Giáng sinh. Tôi biết phải làm gì bây giờ?
(CAND)
1 comments:
Quay lại với người yêu cũ cho lành.
Đăng nhận xét