3 tháng 2, 2012

GỠ RỐI TƠ LÒNG: Em có chồng rồi… nhưng tôi vẫn nhớ


Chia tay đã 5 năm nhưng chưa bao giờ tôi quên được em. Ngày em lên xe hoa theo chồng cũng là ngày trái tim tôi tan nát, rướm máu. Vết thương lòng chưa khi nào có thể lành lại. Bây giờ tôi lại là hàng xóm của em.

Tôi và cô ấy yêu nhau được gần 3 năm. Mối tình học trò trong sáng, tươi đẹp không chút vụ lợi, tính toán. Những tưởng tình yêu ấy có thể đơm hoa kết trái bằng một đám cưới hạnh phúc, nhưng cuộc đời vốn dĩ có những trái ngang, không như ta mong ước. Em dẫn tôi về nhà ra mắt, cha mẹ em vẫn vui vẻ tiếp chuyện bình thường.

Đến hôm sau tôi hồi hộp gặng hỏi em bố mẹ có nhận xét gì về anh không thì em chỉ bật ra những tiếng nức nở. Em nghẹn ngào trong nước mắt rằng bố mẹ không đồng ý cho em lấy người ở xa như vậy. Em là người Bắc, còn tôi là người miền Trung, nơi gió Lào cát trắng. Bố mẹ rất thương em nên không muốn em phải đi làm dâu xa. Dù hai đứa đã quyết định ở lại Hà Nội lập nghiệp nhưng bố mẹ em vẫn không đồng ý. Đồng thời mẹ em cũng đánh tiếng đã nhắm con trai một người bạn cùng cơ quan với bố cho em. Giờ chỉ chờ em xin được việc làm ổn định, hai nhà sẽ gặp mặt nói chuyện người lớn.

Tôi nghe mà muốn rụng rời chân tay. Muốn an ủi em nhưng lòng mình cũng thấy bất an khôn tả. Tôi chỉ có thể ôm em vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt ấm nóng của em, truyền cho em hơi ấm và sức mạnh để em có thể vững tin hơn.

Tôi quyết tâm trở lại nhà em để thưa chuyện với bố mẹ em và nói rõ quyết tâm cũng như tình yêu sâu sắc mà chúng tôi đã dành cho nhau. Nhưng kết quả tôi nhận được là thất vọng và nhục nhã ê chề. Câu hỏi của bố em như nhát dao xoáy vào tim tôi: “Liệu anh có thể đem lại hạnh phúc cho cái Quyên nhà tôi với hai bàn tay trắng hay không? Anh có thể mua 1 ngôi nhà Hà Nội to đẹp để con tôi không phải chui rúc trong những căn nhà cấp 4 tạm bợ như thằng Phong không?” (Phong là tên anh con rể mà bố mẹ đã nhắm cho em).
Tôi cứng họng không biết phải trả lời sao. Vì thực sự hiện tại tôi chẳng có gì trong tay. Tôi cũng không thể đảm bảo cho em có một cuộc sống đủ đầy. Tôi chỉ có tình yêu mãnh liệt đã dành trọn cho em. Nhưng cái thứ tình yêu “giẻ rách” ấy thì có thể làm được gì? Thời buổi này đâu còn cảnh “một túp lều tranh hai trái tim vàng” nữa.

Tôi chấp nhận rút lui. Tôi buông tay để em có thể nắm lấy một bàn tay khác vững chãi hơn, để không phải cùng tôi vật lộn với những sóng gió của cơm áo gạo tiền.
Tôi biết quyết định của tôi sẽ làm cả hai đều đau đớn. Tôi biết mình thật là hèn nhát. Nhưng biết đâu điều đó sẽ tốt hơn cho em. Thời gian sẽ xóa lành những vết thương, người ta vẫn nói thế mà.

Nhưng tôi đã sai. Vết thương lòng của tôi đã 5 năm vẫn ứa máu, lở loét. Hình ảnh em mặc áo cưới trắng tinh khôi tay trong tay với người đàn ông khác cứ hiện lên ám ảnh tôi. Đôi mắt u buồn xen lẫn hờn trách cứ nhìn tôi đăm đắm không thôi. Những cơn ác mộng dày vò tôi mỗi khi đêm về. Dáng vẻ của em, giọng nói, điệu cười trong trẻo của em cứ vang vọng mãi trong tâm trí tôi. Đi đường chỉ cần nhìn thấy cô gái nào hao hao giống em cũng làm trái tim tôi giật thót. Khi ăn cơm cũng tưởng tượng em đang ngồi cạnh… Tôi vùi đầu vào công việc, rồi tìm quên trong men rượu nồng và khói thuốc cay. Nhưng những lúc say, tôi lại càng hình dung ra em rõ hơn, như đang nói đang cười với tôi, có lúc lại khóc lóc nỉ non hờn trách tôi sao lại hèn nhát thế, sao lại bỏ rơi em…

Bị nỗi nhớ cùng cực dày vò, tôi đi tìm em, bâng quơ hết con phố này đến góc phố khác, rồi trở về thẫn thờ như kẻ vô hồn. May mắn thay, qua lời nói vô tình của đứa bạn, tôi biết được con phố mà vợ chồng em đang ở. Tôi nghỉ cả một tuần chỉ để đi hỏi thăm, dò hỏi chính xác ngôi nhà mà người con gái tôi yêu thương nhất đang ở.

Và tôi đã nhìn thấy em, giây phút ấy trái tim tôi như muốn vỡ òa, nước mắt ở đâu cứ chầu chực úa ra, tôi muốn chạy lại thật gần để nhìn em rõ hơn, để được ôm em vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong. Nhưng chân tôi như hóa đá, không thể nhúc nhích được, và tôi hiểu rằng mình chẳng thể làm như thế. Đó mãi mãi chỉ là ước nguyện mà thôi.

Tôi nhìn theo bóng em khuất dần. Mở cửa cho em là một cô bé xinh xắn, đáng yêu như em vậy. Có lẽ đó là con gái của em.

Tôi chuyển đến thuê một căn phòng nhỏ ngay gần nhà em, để có thế sáng sáng nhìn thấy em đi làm và tối nhìn em trở về nhà. Tôi chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm em chứ không thể lại gần để được cầm tay em, để nói chuyện với em, để hỏi han về cuộc sống của em suốt 5 năm qua. Tôi đã phải kìm nén rất nhiều để không chạy lại phía em. Tôi sợ nếu tôi cho phép mình gặp em, tôi sẽ không kìm giữ được mà chỉ muốn giữ em cho riêng mình. Tôi sẽ phá vỡ hạnh phúc gia đình em. Tôi cũng sợ nếu em gặp lại tôi, trong lòng em sẽ có những xáo trộn, cuộc sống yên bình của vợ chồng em sẽ bị tôi khuấy đảo. Nhưng trái tim tôi cũng có lí lẽ riêng, nó không muốn làm theo lí trí mách bảo nữa. Tôi đang rất hoang mang và không thể tìm ra lối thoát cho mình.
(ST)

3 comments:

Cố gắng gặp em yêu lần cuối rồi kéo em vào lòng nói lời yêu thương. Hy vọng em yêu sẽ bỏ chồng.
Cuộc sống ngắn ngủi lắm nên cần phải tận dụng thời gian còn trẻ khỏe.

Làm phi công lái máy bay chả sướng hơn sao ? Việc gì phải xoắn.
Con cá mất là con cá khắm.