Trong khi chờ đợi ở sân bay để đón một người bạn từ Portland, tôi đã có một trải nghiệm vô cùng thú vị và thấm thía.
Đừng chỉ hi vọng, bạn là người quyết định một gia đình hạnh phúc
Chuyến bay vừa hạ cánh, giữa biển hành khách đang đi ra, tôi nhận thấy một người đàn ông đang đi hướng về phía tôi tay xách hai chiếc túi sáng màu. Anh ta dừng lại ngay bên cạnh tôi để chào đón gia đình mình.
Đầu tiên, anh ta bế cậu con trai bé lên, có lẽ cậu bé được khoảng 6 tuổi. Họ trao nhau cái ôm thật lâu đầy thân thương và ông bố âu yếm hôn cậu con trai bé nhỏ của mình. Rồi tôi nghe thấy người cha nói với con trai: “Thật tuyệt khi cha được gặp con, cha nhớ con quá”. Cậu con trai bẽn lẽn mỉm cười, đôi mắt trong veo nhìn cha khẽ trả lời: “Con cũng thế”.
Sau đó người đàn ông thả cậu con trai út xuống, hướng đôi mắt về phía cậu con trai lớn khoảng 9-10 tuổi. Ông đưa đôi bàn tay ra ôm trọn gương mặt cậu bé: “Này trông con giống một chàng trai trưởng thành rồi đấy. Cha yêu con rất nhiều” rồi hai cha con cùng ôm nhau thật lâu.
Trong khi người cha đang ôm cậu con trai lớn thì một bé gái, chắc chỉ một tuổi hoặc tuổi rưỡi hào hứng nhào ra khỏi vòng tay mẹ để rướn về phía cha mình, đôi mắt sáng rực mong đợi. Người cha tươi cười quay ra “chào con gái của bố” rồi nhẹ nhàng đón lấy cô con gái bé bỏng từ tay vợ, hôn lên đôi má bầu bĩnh, lên trán, lên đôi môi nhỏ hồng xinh xắn và ôm cô bé sát ngực mình. Cô bé ngay lập tức rất thoải mái dựa đầu vào vai cha.
Sau những giây phút yêu thương với các con, ông đưa bé gái cho cậu con trai lớn rồi quay sang ôm hôn vợ thật lâu và nồng nhiệt. Họ ngắm nhìn nhau, tươi cười rạng rỡ. Tôi có thể cảm nhận được hạnh phúc đong đầy trong mắt họ. Nhìn họ như đôi vợ chồng mới cưới vậy.
- “ Xin lỗi, anh chị đã cưới nhau bao lâu rồi?”, tôi cất tiếng hỏi.
“ Chúng tôi bắt đầu bên nhau khoảng 14 năm rồi, còn chính thức cưới thì 12 năm”. Người đàn ông trả lời nhưng mắt vẫn không rời vợ.
- “Ồ, hẳn anh vừa quay về từ một chuyến xa nhà lâu ngày?”.
- “Tôi mới xa gia đình có hai ngày thôi”.
“Hai ngày?”, tôi thốt lên một cách choáng váng.
Tôi đã nghĩ dường như anh ta phải công tác xa nhà ít nhất cả tuần, nếu không muốn nói là vài tháng. Biểu hiện ngạc nhiên khiến tôi cảm thấy mình hơi vô duyên và để kết thúc sự chen ngang ngượng ngùng này tôi mỉm cười với gia đình anh ta và nói: “Hi vọng cuộc hôn nhân của tôi vẫn còn là niềm đam mê và hạnh phúc như anh chị sau mười hai năm”.
Người đàn ông đột ngột ngừng cười. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm và cho tôi một lời khuyên rất chân thành: “Đừng hi vọng, anh bạn ạ. Hãy là người quyết định điều đó”.
Sau ấy anh ta lại mỉm cười bắt tay tôi: “Chúc anh mọi điều tốt lành”.
(Academic)