Sinh nhật tôi, 8 năm chung sống, không ngày nào chồng tôi không về sớm nấu một bữa thịnh soạn. Nhưng lúc 15 giờ hôm nay anh gọi, nói có chuyện cơ quan đột xuất nên “đền cho vợ yêu một bữa tối long lanh ở nhà hàng, chỉ cần vợ về trang điểm xinh đẹp, 19 giờ 30 anh đón”. 19 giờ 30, không thấy anh, tôi tự nhủ anh bận thêm vài phút cũng không sao. 20 giờ 30, tôi đứng ngồi không yên và rất muốn điện thoại hỏi xem anh đang về đến đâu rồi. Nhưng tôi nghĩ việc đột xuất này có vẻ nghiêm trọng. Tôi nhủ mình hãy biết kiềm chế một lần để làm hình ảnh một người vợ hiền thục, nhu mì đáng yêu, tươi cười đón chồng sau một ngày mệt mỏi sẽ được anh nhớ mãi trong ngày đặc biệt này. 21 giờ 15, chiếc đồng hồ như to hơn bình thường, do mấy giờ qua tôi chỉ nhìn vào nó hoặc tôi chóng mặt vì đói. Tôi lại nhủ, gắng đợi chút xíu, hãy tôn trọng và tin tưởng chồng, nên để anh ấy làm tốt công việc của mình, không gọi điện thoại. Chóng mặt, muốn ói, ý chí của tôi không chỉ đạo được dạ dày nữa. Tôi xuống bếp tìm bánh quy, hy vọng nó sẽ chỉ làm nguôi cơn đói chứ không làm hỏng luôn sự ngon miệng của bữa tiệc sinh nhật khi đi cùng chồng. Vừa mở được hộp bánh thì chuông điện thoại reo. Tôi từ từ đi lên nhà, vừa bước vừa nghĩ, cứ để anh ấy gọi dài một chút, cho tưởng là tôi giận, rồi sau đó tôi sẽ nói giọng thật ngọt ngào... Tôi cầm điện thoại lên. Không phải anh gọi. Nga, bạn gái thân nhất của tôi và gia đình. Một ý nghĩ chạy như điện, xẹt qua đầu tôi: Nó chúc mừng sinh nhật mình rồi cơ mà, sao còn gọi tối muộn thế này? Dù sao tôi cũng không muốn nó biết tình trạng của tôi lúc này. - Tao đây - tôi trả lời giọng như đang vui vẻ. - Mày, mày đến ngay Bệnh viện Việt - Đức, anh Long vừa được đưa về đó. Tao cũng đến liền, đi ngay đi. Tôi muốn té xỉu, còn đang đơ hết cả người thì Nga đã tắt máy. Chồng tôi bị tai nạn sao? Tôi cuống cuồng chạy ra khỏi nhà, vẫy taxi. Tôi vẫn nhớ như nguyên cảm giác quay mòng mòng, mọi thứ đảo lộn trong nháy mắt. Tôi không khóc, chỉ thấy lo thắt ruột. Tôi cũng không biết mình có trả tiền taxi hay không, đến cửa bệnh viện là tôi lao ra khỏi xe. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là chồng Nga. Anh lao đến, giữ lấy vai tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và nói nhanh: “Hương, bình tĩnh nhé. Nhớ bình tĩnh đấy. Hứa với anh”. Tôi nhìn anh gật đầu vừa lúc Nga chạy đến. Nó ôm lấy tôi, khóc như mưa. Tôi ôm lấy nó, vẫn chưa khóc được, còn đang hoang mang tột độ, còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nó đấm vào lưng tôi thùm thụp: “Anh Long mất rồi Hương ơi, anh ấy mất rồi, không cứu được rồi”. Tôi thấy mình lịm đi. (Hết Kỳ 1)
18 tháng 5, 2010
Truyện dài kỳ: Truy lùng người tình bí ẩn
Những gì tôi muốn kể không đơn giản là một câu chuyện tình. Bản thân tôi còn đang tự hỏi mình, phải chăng mọi cung bậc của gian dối và nghiệt ngã đều rớt vào đời tôi?
Chị Ngọc Hương (Hà Nội - tên nhân vật đã đổi) tự vấn khi thổ lộ những uẩn khúc đời mình.
Ngày định mệnh
6 comments:
truyện quá ấn tượng đấy, BBT cho tiếp đi
Cach tiếp cận quá nhanh, làm miềng tò mò ghê, BBT đăng luôn phần tiếp đi...
Nghe đoạn cuối có vẻ có nhiều uẩn khúc...
A Hoàng đăng hết lun đi, đọc hết cho đã... Tò mò.hihi
BBT rất muốn đăng toàn bộ câu chuyện, tuy nhiên vì nó khá dài không phù hợp khi đưa lên Blog nên đã quyết định đưa làm nhiều kỳ để các thành viên có thời gian cảm nhận và chiêm nghiệm sâu sắc hơn.
Hơn nữa vì câu chuyện có tình tiết khá lạ nên để tăng tính hấp dẫn, BBT muốn độc giả thử suy đoán cho diễn biến tiếp theo và đưa ra nhận xét cho từng phần của câu chuyện .
Vì vậy, khi độc giả CV đưa phần tiếp theo của câu chuyện lên comment chúng tôi vẫn phải cắt đi.
BBT xin lỗi độc giả CV về việc này và mong nhận được nhiều hơn nữa sự hợp tác từ phía các thành viên Blog.
BBT
Em đọc truyện này rồi, hơi hoang đường một tý nhưng dễ đoán nội dung và mô típ. Kịch bản Việt Nam toàn thế. Nghe nhạc hiệu đã đoán được nội dung :))
Em iu.
Anh để lại cho em toàn bộ gia tài: bao gồm 2 tài khoản CK ở mỗi cty chứng khoán với nick và password file đính kèm, toàn bộ những tờ giấy được gọi là CP
tùy em xử lý, một nick "Diều đực" ở một loạt diễn đàn CK nổi tiếng, các giấy tờ Họp cổ đông, đóng thêm tiền...anh để ở cái cặp trong tủ. Em nhớ ngày này hàng
năm, giờ thì em nhớ ATC, những ngày nào 495 điểm em chỉ cần thắp 3 ngọn nến trắng kiểu Morning Star là được. Hãy đến chân cầu BC ngay càng sớm càng tốt
không kẻo người đông nhận dạng mất thời gian
(CV)
Đăng nhận xét