12 tháng 11, 2012

GỠ RỐI TƠ LÒNG: Tôi đang giữ một bí mật khủng khiếp với vợ


Sau khi tỉnh dậy, em liên tục đòi gặp mặt con. Tôi cắn răng nuốt nước mắt và nói dối con rất khỏe. Biết không thể giấu lâu hơn, tôi và mọi người nhà ngoại đã đánh liều làm thủ tục nhận nuôi một bé gái sơ sinh không có cha mẹ khác.
Tôi cũng là một người đàn ông bất hạnh. Tôi đang phải vừa nếm trải bi kịch vừa phải giữ bí mật về một điều khủng khiếp với người vợ thân yêu nhất của mình.
Tôi có tuổi thơ đầy ác mộng với một gia đình mà bố thường xuyên bạo hành mẹ. Nỗi ám ảnh về cái đói cái rét và những đòn roi tàn nhẫn của bố ngày xưa đã giúp tôi nung nấu ý chí học hành, quyết tâm thay đổi số phận.
Tôi của ngày hôm nay đã có chút địa vị và của cải trong tay. Và trên hết tôi có một người vợ không thể tuyệt vời hơn. Chúng tôi mở đầu cuộc sống gia đình bằng một tình yêu ngọt ngào và lễ cưới lãng mạn. Cô ấy có thai ngay sau ngày cưới càng khiến chúng tôi thêm hạnh phúc.
Nhưng thật không may, đấy mới chính là lúc bất hạnh bắt đầu. Cô ấy đã không thể giữ thai qua tháng thứ 3. Tôi không dám trách móc gì bởi em rơi vào giai đoạn trầm cảm ngay sau đó. Em chỉ biết khóc và tự giam mình trong phòng suốt ngày đêm.
 

Hai chúng tôi rất ân hận. Chúng tôi đã quan hệ liên tục trong thời gian đầu cô ấy mang thai. Và ai cũng ngớ ngẩn khi không nghĩ rằng đây là nguyên nhân làm mất đi đứa con đầu lòng. Vì thế chúng tôi chủ quan nên đã không đến bệnh viện kiểm tra.
Nỗi đau qua đi. Vợ chồng tôi lại khấp khởi nuôi hi vọng vào lần mang thai thứ 2 vì cả hai đều còn trẻ và khỏe mạnh. Nhưng không, niềm vui sướng mang trong mình giọt máu thứ 2 của nhau cũng chỉ tồn tại vẻn vẹn chưa đầy 5 tháng.
Đến lúc này thì chúng tôi suy sụp hoàn toàn. Chắc hẳn vợ tôi đang mắc căn bệnh gì đó khủng khiếp lắm mới không có khả năng giữ thai. Hai vợ chồng đưa nhau đến bệnh viện trong nỗi lo lắng tột độ.
Cứ nghĩ dại đến những căn bệnh ung thư quái ác, tôi thầm cầu nguyện chỉ cần vợ mình bình yên vô sự thì việc không có con cũng chẳng sao. Cay đắng thay, lời nguyện trong lúc hoang mang đó lại thành sự thật với tôi.
Tử cung vợ tôi rất yếu, khả năng thụ thai cao nhưng tỷ lệ lưu thai sẽ thấp. Và bác sĩ cũng cảnh báo rằng nếu cứ tiếp tục mang thai để rồi sảy thai như thế này thì rất dễ dẫn đến vô sinh.
Sau đó vợ chồng chúng tôi đã trải qua những ngày tháng vô cùng ảm đạm. Sau một ngày dài làm việc, cả hai trở về nhà lặng lẽ như những bóng ma. Bóng đèn hư tôi cũng không buồn sửa, em cũng chẳng muốn nấu ăn.
Nỗi khao khát có con lại bùng lên mạnh mẽ. Vợ tôi tuyên bố nếu em sinh con mà phải chết cũng cam lòng. Thật lòng tôi rất yêu con, nhưng cô ấy mới là người tôi cần nhất cuộc đời này nên không đồng ý để cô ấy thụ thai lần nữa. Thế là chúng tôi lao vào những cuộc cãi vã, dày vò nhau không dứt.
Nhưng rồi tôi cũng bị cô ấy thuyết phục bởi nỗi lòng của một người mẹ khát con, bằng những giọt nước mắt yếu đuối và những trận ốm thập tử nhất sinh.
Nhận được tin cô ấy mang thai mà tôi lạnh người như thể bị tuyên án tử hình. Cô ấy quá xanh xao ốm yếu, lại bị căng thẳng tâm lý bấy lâu nay dồn nén. Tôi sợ rằng lần này em cũng sẽ đi theo vết xe đổ của hai lần trước.
Vợ tôi xin nghỉ làm ngay khi biết mình mang thai. Cô ấy gắng gượng vui vẻ và miễn cưỡng ăn uống để dưỡng sức. Không nói ra nhưng tôi biết cô ấy đang tự mình nuôi hi vọng bằng nỗi đau.
Mỗi ngày qua đi chúng tôi càng thêm lo lắng nhưng lại không ngớt nuôi hi vọng.
Qua tháng thứ 8 thì cô ấy trở dạ. Tôi run bắn người không biết đây là dấu hiệu lành hay là điềm gở. Vợ tôi quá yếu để sinh con theo cách thông thường nên phải đưa vào phòng mổ. Trước khi tiến hành phẩu thuật, cô ấy đã nắm tay tôi và nghẹn ngào bằng một niềm tin mãnh liệt: “Em sẽ trở ra và mang con đến cho anh”.
Tôi không biết kiếp trước mình đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng gì nên bây giờ phải gánh chịu. Người ta nói sông có khúc, người có lúc nhưng chưa bao giờ tôi tận hưởng được một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Hạnh phúc và tai ương luôn đến với tôi cùng một lúc.
Giây phút hạnh phúc của tôi vỡ òa khi được bế đứa con gái đầu lòng đỏ hỏn trên tay. Nhưng cũng lúc ấy, tôi nhận được tin báo cháu bị vôi hóa não nên phải chăm sóc trong lồng kính để tiếp tục theo dõi. Những giọt nước mắt vui sướng tột độ chưa kịp khô đã biến thành nỗi lo lắng không gì sánh được.
Chưa đầy một tuần sau thì con tôi qua đời. Bác sĩ bảo nếu con có sống cũng sẽ ương dở thiểu năng suốt đời. Tai họa ập đến liên tục. Tôi không còn cảm giác đau đớn, không thấy mình là người nữa.
 

Vợ tôi vừa mổ xong nên rất yếu. Bác sĩ khuyên không nên báo tin dữ ngay lúc này vì sợ cô ấy sẽ sốc mà chết theo con.
Sau khi tỉnh dậy, cô ấy liên tục đòi gặp mặt con. Tôi cắn răng nuốt nước mắt và nói dối con rất khỏe. Nhưng không thể giấu lâu hơn nên tôi và mọi người nhà ngoại đã đánh liều làm thủ tục nhận nuôi một bé gái sơ sinh không có cha mẹ khác để giả làm con của chúng tôi.
Nhìn gương mặt hân hoan và những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má vợ khi ôm con vào lòng, tôi càng thêm đau khổ tột cùng. Nhưng cũng nhờ đứa bé ấy mà vợ tôi hồi phục rất nhanh.
Từ đó đến nay đã hơn 2 tháng rồi, tôi thật không biết phải hành động thế nào khi đã trót lừa dối vợ một chuyện lớn đến vậy. Sớm muộn gì cô ấy cũng biết sự thật này. Nhưng nhìn hai mẹ con quấn quýt bên nhau, tôi hoàn toàn không đủ dũng khí để thừa nhận tất cả.
Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
(Theo Afamily)

1 comments:

Nói dối không ác ý là một nghệ thuật. Nếu không nói ra thì ng vợ không bao giờ biết đc. Hãy im lặng và quên đi tất cả để vợ và gia đình đc hạnh phúc^^