Tôi thấy đời mình như một kịch bản phim ngớ ngẩn và vô lý do một đạo diễn thất thế nghĩ ra nhằm câu khách thiên hạ. Khi sự thật được tiết lộ, tôi chết lặng trong bàng hoàng và sửng sốt. Tôi không rõ đây là bi kịch hay là điều may mắn của mình nhưng tôi ước, giá mà cho tận tới lúc chết, tôi vẫn không biết chút gì về sự thật này, giá mà mẹ đừng bao giờ nói với tôi…
Tôi là con trai trong một gia đình giàu có. Trên tôi là một chị gái. Chị tên Huyền. Chị Huyền hơn tôi mười sáu tuổi. Vì nhà chỉ có hai chị em nên chúng tôi rất thân nhau. Thế nhưng, khi tôi còn nhỏ, chị Huyền rất ít khi chơi với tôi.
Bố mẹ nói chị có chuyện buồn nên tôi không được quấy rầy hay làm phiền chị. Mãi đến khi tôi vào lớp một, chị mới cởi mở với tôi hơn và dần dần, chị thay bố mẹ chăm sóc tôi bởi hai người còn bận rộn chuyện kinh doanh mà chị Huyền khi ấy đã tốt nghiệp đại học nhưng chị không đi làm.
Tôi cũng không thấy chị có bạn bè bởi cả ngày ngoài chuyện đưa tôi đi học, đón tôi về, đưa tôi đi chơi, nấu nướng cho tôi ăn thì chị chẳng hề gặp gỡ bất cứ ai. Nhưng tôi chẳng mấy để ý chuyện đó. Cho cả đến khi lớn lên và biết suy nghĩ, tôi vẫn cho rằng tính chị tôi khép kín, không thích giao thiệp rộng rãi nên chị mới có ít bạn và thích ở nhà nhiều như vậy.
Tôi vẫn thường gọi đùa chị Huyền là bà cô già vì chị quản lý tôi rất chặt, hơn cả bố mẹ tôi. Chị đề ra quy định về thời gian, quy định về việc gặp gỡ và kết bạn, quy định cả về cách ăn mặc và nói năng của tôi.
Nếu tôi có thắc mắc, bố mẹ chỉ cười nói: “Chị chỉ muốn tốt cho con mà thôi”. Dù rất khó chịu với “bà cô già” này nhưng tôi rất yêu thương chị. Đơn giản vì chị là người thân của tôi.
Năm tôi 20 tuổi, bố mẹ tôi đột ngột mất trong một tai nạn xe hơi. Trong nhà chỉ còn lại hai chị em. Tôi vẫn đang tuổi ăn, tuổi chơi nên tôi không thể thay bố mẹ gánh vác chuyện công ty. Chị Huyền tôi đã nhận lấy việc đó.
Bây giờ khi ngồi viết lại những chuyện trong quá khứ, tôi mới nhớ ra rằng chị Huyền tôi chưa một lần yêu ai hoặc ít nhất đó là những gì tôi biết. Chị có rất ít bạn bè, không gặp gỡ, hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào.
Nếu tôi có hỏi thì chị chỉ bảo đợi tôi lấy vợ xong chị mới đi lấy chồng. Tất nhiên, chị tôi có nhiều người để ý, theo đuổi. Có người còn khốn khổ vì không được chị tôi đáp lại nhưng chị tôi vẫn cứ dửng dưng như vậy.
36 tuổi, chị trở thành tổng giám đốc của một công ty truyền thông lớn. Tôi sợ chị không làm được bởi trước giờ chị vẫn sống khép kín, không giao lưu nhiều với xã hội, vị trí tổng giám đốc dường như không mấy hợp với chị.
Nhưng tôi đã nhầm. Chị điều hành mọi thứ rất trôi chảy. Nhìn chị đĩnh đạc trong cương vị mới, tôi không khỏi ngạc nhiên bởi đó là hình ảnh về một chị Huyền khác hẳn với chị Huyền mà tôi thường nhìn thấy.
25 tuổi, tôi bắt đầu vào công ty học việc và dần dần thay chị đảm nhận việc của công ty. Chị tôi nói chị chỉ làm giúp tôi chừng ấy năm thôi, còn lại tôi phải tự lo liệu. Tôi đồng ý và tôi cố gắng làm mọi chuyện thật tốt. Tôi muốn chị tôi có thời gian để dành riêng cho bản thân chị bởi chị tôi đã ngoài bốn mươi và chị tôi vẫn chưa lấy chồng.
Chị nói chị không muốn lấy chồng và có ý định quy y cửa Phật. Tôi kịch liệt phản đối chuyện này. Nhà tôi chỉ còn hai chị em, nếu chị tôi đi tu, tôi sẽ giống như một đứa trẻ mồ côi không người thân thích.
Chị lại nói sẽ đợi tôi có vợ, có con rồi chị mới đi tu. Việc này tôi cũng không đồng ý. Tôi thấy chị cứ u uẩn sống trong khi với điều kiện của chúng tôi, chị hoàn toàn có thể sống vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống, đi du lịch đó đây.
Tôi vẫn luôn không hiểu vì sao chị cứ sống như thể cả thế giới đang quay lưng lại với chị cho đến ngày người đàn ông lạ xuất hiện. Ông ta hẹn gặp tôi ở ngoài. Vì không rõ đó là ai và công việc quá nhiều nên tôi từ chối nhưng khi ông ta nói, ông có chuyện liên quan tới chị Huyền cần nói cho tôi biết thì tôi đổi ý.
Chỗ hẹn gặp mặt của chúng tôi là một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong ngõ. Dù nhỏ nhưng quán được bài trí rất đẹp. Người đàn ông lạ tự giới thiệu ông ta tên Tân. Tôi đoán chừng ông ta phải gần sáu mươi tuổi. Ông có phong thái đạo mạo, điềm tĩnh và cách nói chuyện thể hiện rằng ông là một người quyền lực.
Ông không nói chuyện vòng vo mà khi vừa bắt đầu, ông đã nói, ông là bố của tôi. Bố ruột. Sau vài giây sững người, ngạc nhiên, tôi trấn tĩnh lại bởi cho rằng người đàn ông này đã nhận nhầm người hoặc không, ông ta đang tạo kịch để nhòm vào tài sản của gia đình tôi.
Ông đưa kết quả xét nghiệm ADN cho tôi. Tôi vẫn không tin. Ông nói, tôi có thể gọi chị Huyền đến để kiểm chứng, để ba mặt một lời. “Cũng không phải là chị Huyền đâu. Đó là mẹ ruột của con” – Ông nói nhẹ như không còn đối với tôi, câu nói này quả thực là một cú sốc lớn.
Tôi không hiểu có chuyện gì đang diễn ra trong cuộc đời tôi. Chị Huyền đến. Ngay khi nhìn thấy người đàn ông kia, nét mặt chị chuyển biến. Tôi nói cho chị về những điều người đàn ông kia khẳng định và mong mỏi một cái lắc đầu từ phía chị.
Thế nhưng chị Huyền không nói gì, chị cũng không phủ nhận. Chừng ấy là đủ cho tôi hiểu những gì ông Tân nói đều là sự thật. Khi ông Tân rời đi, chị Huyền mới bắt đầu nói. Chị thừa nhận những gì người đàn ông kia nói là đúng.
Chị yêu ông ta khi chị mười sáu tuổi còn ông ta khi đó đã ngoài ba mươi, đã có vợ và có con. Chị sinh tôi khi còn quá trẻ nên ông bà ngoại đã quyết định nhận tôi làm con trai của họ để che giấu việc đáng xấu hổ là con gái duy nhất của họ chửa hoang.
Và tôi đã sống với thân phận là con trai của ông bà ngoại hơn hai mươi năm trời. Không một ai biết sự thật ấy ngoài ông bà ngoại, chị Huyền và người đàn ông kia. Chị Huyền nói ông ta muốn nhận con. Ông ta không cần đến tài sản của gia đình chúng tôi bởi ông là một người đàn ông giàu có và quyền lực.
Ông ta muốn nhận con bởi vợ ông không sinh được cho ông đứa con trai nào để nối nghiệp. Lí do quá nực cười. Bởi nếu ông ta đã có con trai thì chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ quay lại tìm tôi, để xem đứa con rơi này của ông ta đã sống như thế nào.
Dù cho ông ta là bố đẻ của tôi thật nhưng tôi không hề có ý định nhận bố. Chuyện khiến tôi khó nghĩ và buồn nhiều nhất là chị Huyền. Tôi không cách nào chấp nhận chị là mẹ của tôi bởi cái suy nghĩ chị là chị gái của tôi đã ăn sâu vào trong tiềm thức.
Chị là mẹ của tôi sao? Còn có chuyện nào đáng sửng sốt và nực cười hơn câu chuyện này? Hóa ra, đó là lí do vì sao chị tôi từng ấy năm trời không hề yêu ai, từng ấy năm trời chị lo lắng, chăm sóc cho tôi.
Tôi đã chuyển ra ngoài sống mấy tuần nay. Tôi không biết làm thế nào để gặp và nói chuyện với chị Huyền. Sự thật này chắc chắn tôi sẽ phải chấp nhận nhưng không phải bây giờ. Tôi chưa nghĩ ra cách để nghĩ về chị Huyền như là mẹ của tôi. Thế nên, tôi chọn cách chạy trốn.
0 comments:
Đăng nhận xét