Ba chung: Ăn chung, ngủ chung, vệ sinh chung...
Đó là cảm nhận đầu tiên của tôi sau khi rời khỏi thung lũng “tình yêu” Mai Châu – Hòa Bình. Đó là một khu du lịch tương đối “hoang dã” nếu đứng ở góc độ của một người dân thành thị vì mọi thứ đều rất đơn sơ mộc mạc với đặc trưng của các cô gái Thái, các loại hàng hóa dệt từ các khung cửi đơn sơ và các nếp nhà sàn.
Sau đây tôi xin kể một số câu chuyện để minh chứng cho những điều tôi đã nói ở trên.
Câu chuyện thứ nhất: Tự phục vụ nếu muốn ăn
Buổi tối khoảng 10 giờ đêm, sau khi đã mệt mỏi phờ phạc vì mải vui chơi, hò hét quanh đống lửa trại với đủ trò chơi (trong đó có trò chơi bắt sâu trên người chàng trai mà Chị Mai Hồng đã đoạt giải “đặc biệt” khi chị tìm được những 9 “con sâu” trên người anh Hoàng khi Ban Tổ chức chỉ yêu cầu tìm đủ 8 con.???) chúng tôi về nhà sàn và thật chẳng biết làm gì cả, đành phải ngồi túm tụm nói chuyện với nhau dưới gầm nhà sàn. Một vài người trong bọn chúng tôi muốn ăn đêm vì đói và anh Hoàng có hỏi cô chủ nhà sàn là có gì ăn không. Cô chủ là một cô gái người Thái xinh đẹp trắng trẻo trạc tuổi 30 nói chuyện tiếp đón chúng tôi rất niềm nở nhưng nói đến bảo làm cho chúng tôi ăn thì cô chủ đành thoái thác vì ... không có nhân viên, về hết rồi, có hai con gà “khỏa thân” trong tủ lạnh và mấy chục quả trứng vịt đấy các anh muốn làm gì thì làm... ý nói là các anh tự phục vụ đấy. Hỏi đến món mì tôm tưởng là dễ nhất thì cô chủ cũng bảo là không có, pó tay.com thật. Thế là với kinh nghiệm xử lý tình huống tuyệt vời của mình anh Hoàng đã đi tìm mua mì tôm ở một nhà nào gần đó trong bản và sau đó vận động mấy em CSKH mà buổi chiều còn là các cô gái Thái, H’mông xuống đốt lửa để luộc trứng và làm mì tôm cho chúng tôi. Cuối cùng chúng tôi cũng có một bữa ăn đêm thật ấm cúng và tuyệt vời thật..
Câu chuyện thứ hai: Ngủ thân mật
Đêm hôm đó tất cả chúng tôi được ngủ chung trên một “giường” theo đúng nghĩa của nó. Vợ chồng tôi, vợ chồng Lực, Hà ngủ cùng “màn” với anh Lân, anh Cương, điều mà nếu không có cuộc đi du lịch này có lẽ chúng tôi không bao giờ tưởng tượng ra. Đúng là Mai Châu “tuyệt vời”, hì. Quả là nhiều người ngủ cùng trên một “giường” ấm và vui thật chuyện trò râm ran thâu đêm, nhưng chỉ khổ cho chú Lân và chú Cương tuy nằm cạnh nhau nhưng lại hơi lạnh trong khi vợ chồng tôi thì lại “nóng quá” .... Nhưng hay hơn nữa là sau khi đèn của nhà sàn được tắt đi, lúc đó “nhà ngói cũng như nhà tranh” quả thực không biết là mọi sự sắp đặt ban đầu ai nằm chỗ nào có được tuân thủ không khi ranh giới giữa nam và nữ chỉ là chiếc màn tuyn mỏng manh??? còn bản thân tôi khi ngủ dậy buối sáng thấy mọi chỗ đảo lộn hết rồi thì phải, nằm cạnh chú Cương hình như là một cô gái nào đó nằm trùm chăn kín đầu, tôi không dám tin vào mắt mình nữa....chứ không phải chú Lân như khi tôi còn chưa ngủ, hì hì.
Có một chuyện hài liên quan đến ngủ là một nhóm các chị trong đó có Chị Ánh Ngọc thì phải, biết là không thể ngủ được khi lũ thanh niên sẵn sàng chơi bài và hò hét thâu đêm bèn thuê một nhà sàn khác ở cuối bản để ngủ hy vọng sẽ không bị ai quấy rầy. Đúng là đến nửa đêm thì không có chuyện gì xảy ra thật nhưng kể từ khoảng 2 g sáng khi ông chủ nhà bắt đầu xua vịt ra ngoài đồng thì một bản “đồng ca” vịt kêu bắt đầu kèm theo tiếng chó sủa tạo thành một dàn hợp xướng âm thanh rất “vui tai” làm cho nhóm chị Ngọc cảm thấy thất vọng tràn trề và nhủ thà rằng cứ ngủ chung với đoàn có lẽ còn hơn nhỉ.???
Câu chuyện thứ ba: Vệ sinh chung
Nói là vệ sinh chung cũng hơi quá đáng mà là nhà VS không phân biệt nam nữ tức là không có hình cô gái đội nón hay chàng trai đội mũ phớt in bên ngoài cửa như các nhà VS hiện đại ta vẫn hay gặp ở các đô thị nhớn, hơn nữa nhiều nhà VS không có khóa và chốt. Khi ai có nhu cầu phải gõ cửa hay rón rén đẩy cửa một cách thăm dò và nếu chẳng may thấy cửa không khóa chót đẩy vào trong mà nhỡ có người đang “thăng hoa” thì cũng đành cười trừ với nhau và quay mặt đi là xong ....
Cũng với lý do nhà tắm, nhà VS đơn sơ như vậy nên hầu như 100% thành viên trong đoàn không dám nghĩ đến chuyện tắm táp, điều mà ở nhà chắc không ai chấp nhận được.
Câu chuyện thứ tư: Có tiền mà không biết tiêu gì
Sau 10 giờ đêm chúng tôi rủ nhau đi khắp bản làng để khám phá xem có gì mới mẻ không , có nhà hàng cafe hay quán hát karaoke nào không nhưng tuyệt nhiên không có, cả bản làng tắt điện tối om, có mấy quán cafe lại đóng cửa đi ngủ chỉ phục vụ ban ngày, quả là thất vọng tràn trề. Chú Lân luôn mồm kêu có tiền đầy túi mà không biết tiêu gì cả chán ghê...đúng là đồng tiền không phát huy được sức mạnh ở bản làng Mai Châu này thật.
Tất cả những điều tôi kể trên hình thành nên một đặc trưng của văn hóa Mai Châu, văn hóa của một dân tộc còn nhiều sơ khai và “hoang dã” và nếu mất đi đặc trưng đó có lẽ sẽ không có khách du lịch. Có lẽ do vậy mà khách du lịch nước ngoài lại rất nhiều các bạn nhé, họ sẵn sàng ăn, ngủ, nghỉ trong những điều kiện thiếu thốn như vậy một cách rất thích thú, đó cũng là một đặc trưng của khu du lịch Mai Châu các bạn nhỉ.??
Đến : Những đóa hoa Pơ Lang giữa núi rừng Mai Châu
Quay trở lại với các hoạt động của đoàn du lịch IRS chúng tôi. Sau khi đến ăn trưa thân mật xong, các bạn trẻ cả nam lẫn nữ khoác lên người những bộ quần áo của các dân tộc Thai, H’mông mà đoàn đã thuê từ ở HN và khi các cô gái “Thái” “H’mông” và các chàng trai trong bộ “liền anh liền chị” kéo nhau ra chụp ảnh nghệ thuật thì cả bản làng như sáng bừng lên đủ các sắc màu. Đẹp, đẹp thật và vui ơi là vui đó là cảm nhận của tất cả những ai được xem chương trình chụp ảnh nghệ thuật chiều hôm đó.
Đúng là những đóa hoa Pơ Lang tuyệt đẹp giữa núi rừng Mai Châu trong những ngày đầu mùa đông rực rỡ nắng vàng và se lạnh.
Và : Những trò chơi có một không hai
Trong số các trò chơi tôi và mọi người tâm đắc nhất là trò chơi tìm sâu và Thượng đế muốn gì..?
Ở trò chơi tìm sâu trên người chàng trai, các cô gái bị bịt mắt và phải tìm đủ 8 con sâu do Ban TC cài cắm trên người các chàng trai thì mới chiến thắng. Sau một hồi lần mò với kinh nghiệm đầy mình chị Mai Hồng đã chiến thắng với giải “đặc biệt” là không những tìm nhanh và tìm đủ 8 con mà hình như còn phát hiện ra thêm một con sâu nữa trên người của anh Tiến Hoàng thì phải. .....
Đến tiết mục Thượng đế muốn gì là trò chơi yêu cầu người chơi phải chơi hết mình thì thật sự vui nhộn hết chỗ nói. Hai đội khi được Thượng đế muốn gì trên người là phải sẵn sàng “hiến dâng” hết một cách nhanh nhất. Lúc đầu Thượng đế chỉ đơn giản là muốn cái mũ, đôi giày, đôi tất... và đã được đáp ứng đầy đủ, nhưng sau đó khi thương đế muốn cái quần thì cuộc chơi đã trở nên nóng hơn nhưng anh Cương ở đội tôi và anh Cường ở đội bên kia đã lột cả quần dài của mình ra “hiến dâng” cho thượng đế và Thượng đế đã tỏ ra rất hài lòng. Cũng rất may cho anh Cương và anh Cường là bên trong chiếc quần dài hiến dâng cho Thượng đế còn có ... quần thể thao, thật hú vía và chúng tôi không dám tin vào mắt mình nữa khi hai anh chuẩn bị ... cởi quần. Cuối cùng thì cuộc chơi cũng kết thúc với màn Thượng đế yêu cầu hai đội phải cởi bỏ tất cả những gì có thể trên người và buộc vào nhau thành đoạn day dài nhất có thể và dây nào dài hơn sẽ thắng. Cuối cùng đội “già” của chúng tôi đã thắng đội “trẻ” nhưng nhiều người cũng đã “không còn gì” trên người nữa và phải chịu cái giá lạnh của Mai Châu một cách đầy hãnh diện vì đã chơi hết mình.
Chương trình du lịch dã ngoại “Đi về nơi hoang dã” hay “ Em là Hoa Pơ Lang” của IRS đã thành công ngoài sức tưởng tượng. Tất cả các thành viên của đoàn đã có những giây phút thư giãn thật là tuyệt vời, gác lại ở Hà Nội tất cả những sự mất mát, căng thẳng mà TTCK đã đem đến cho các nhà ĐT và Cty trong những ngày qua. Các nhà ĐT đều mong rằng những buổi giao lưu, du lịch như thế này sẽ được tổ chức định kỳ để làm phong phú thêm các hoạt động của CLB các nhà ĐT IRS vừa tròn 2 năm tuổi.
Thay mặt các nhà ĐT của IRS, tôi chân thành cảm ơn Ban lãnh đạo IRS, cảm ơn anh Tuấn, anh Hoàng và tất cả những “đóa hoa hoa Pơ Lang” của IRS đã tốn công, tốn sức, tốn tiền vì sự vui vẻ, vì buổi giao lưu của các nhà ĐT và mong rằng sau buổi vui chơi này VNIndex sẽ ngày càng tăng, tăng nữa, tăng mãi....
Hà nội đêm mùa đông 23-11-09
14 comments:
Anh Nghĩa ơi, anh có phải "cười trừ" với ai khi đang "thăng hoa" không anh?... :D
Bài viết hay và độc đáo vô cùng, anh ạ. Em đố ai đọc bài viết này mà không...phì cười? Anh giỏi "chọc ngoáy" thật :P.
Chung ơi, anh hình như cũng đã phải "cười trừ" với ai đó rồi thì phải, thế thì mới có tư liệu sống để mà viết chứ....hì
Ôi, nhìn vào bức ảnh những đóa hoa Pơ Lang nghệ thuật ở đầu bài viết, tôi giật mình như ko tin vào mắt mình nữa vì thấy Hằng "bầu" chân dài nhà ta hóa ra lại xinh và xịn nhất hội ấy chứ nhỉ??? Tui vẫn nói vơi Hằng là hum nay tuy trang điểm giản dị nhưng Hằng trông xinh hơn nhiều hum ăn hỏi và cưới đấy...
Thật đúng là đôi chân dài lợi thế thiệt đó, chắc sau này tôi cũng phải đi làm "chỉnh hình" cho hai cô gái rượu nhà tui mất nếu ko muốn các ả "chống ề", hì hì các bạn nhỉ...??
Anh Nghĩa ơi, bài viết dí dỏm quá, khác hẳn phong cách viết thường thấy của anh đấy ! Bái phục sư phụ rồi. Sắp tới BBT sẽ tập hợp những bài viết, comment của anh và cho ấn bản với số lượng hạn chế để đấu giá nhé
Bình "loạn" bức ảnh cuối bài:
1. Đùa tý thôi nhé, đừng lườm anh như thế ! (Nói trước rồi còn gì)
2. Giá mà anh đi một mình
Thì anh cũng...lình xình
Muốn thử... cho em ?!
3. Liều một phen, chấp nhận bị cấu véo (đúng là X-men !)
Chỉ đc đến Mai Châu qua những lời miêu tả của a Nghĩa thui mà sao thấy như đang được đứng ở giữa núi rừng í!
Ui!Em có nhiều nick đáng iu wa. Linda, chân dài...giờ Hằng "bầu" nữa. Đọc đến đây mà em cười phá lên sung sướng (em đang nổ mũi), các em trong phòng tưởng có "vấn đề" :) :)
Sau mỗi chuyến du lịch IRS cùng các NĐT em lại thấy có những điều thật thú vị, em sẽ tiếc lắm nếu khoảng 3 tháng nữa công ty tổ chức đi đâu :(, hic hic
Thôi tiếc làm gì có tí nhau sướng lắm
rồi còn ham chơi thế hả em gái. Liệu mà tập làm mẹ dần đi ko lại bị chồng chê là vụng đấy nhé....hi hi hi .
Văn tho anh Nghĩa đa phong cách nhỉ. tôi chưa lên Mai Châu nhưng nghe những j mọi người kể và xem ảnh chụp về thì thấy đẹp thật, cảnh đẹp, người đẹp ,,,,,,,,,,
Lời BBT:
“Em Là hoa Pơ Lang” - Một chuyến đi để lại nhiều kỷ niệm đẹp cho những người tham dự, tạo nên một nét văn hóa riêng của CLB NĐT IRS.
Chuyến đi đã đạt được mục đích đó là tăng cường sự gắn bó giữa các NĐT với IRS và CLB NĐT nhân dịp CLB bước sang tuổi thứ 2.
Chúng tôi hiểu rằng, tất cả những bức ảnh vui, những chuyện tiếu lâm, những câu nói đùa, những sự quan tâm và chia sẻ, đặc biệt là những comment vui, hài hước, trêu đùa trên Blog sau những chuyến đi đã giúp các NĐT và CBNV IRS giải tỏa được căng thẳng, lấy lại cân bằng giữa công việc và cuộc sống, có thêm nghị lực để vượt qua những thử thách của TTCK khốc liệt này.
Phải nói rằng, trong các hoạt động và sự kiện của CLB, anh LTN và anh XT chính là những "hạt nhân phong trào", là thủ lĩnh tinh thần của các NĐT và thành viên Blog, tạo nên sự khác biệt giữa IRS với các CTCK khác. Hy vọng, các anh vẫn tiếp tục duy trì được “phong độ” của mình, đóng góp nhiều hơn nữa cho CLB NĐT và Blog NĐT IRS.
Xin cảm ơn tất cả các thành viên đã tham gia trải nghiệm cùng chúng tôi trong chương trình du lịch dã ngoại ấn tượng này.
BBT
Tôi thấy là một số nhà đầu tư nam tại IRS hơi bị là người chồng mẫu mực đấy.
Đó là anh Tuấn tệ, anh Nghĩa, anh Lực. Lý do: các anh "mời" được cả những bà xã đi cùng với những sự kiện mang tính tập thể như thế này. Đáng nể thật.
Trong khi rất nhiều chị em khác lại có thể xa chồng, đi chơi một mình !
Liệu có phải cánh đàn ông tỏ ra "khó hiểu" hơn với các bà vợ mỗi lần đi chơi, hay cánh phụ nữ đã lấy được nhiều hơn "đức tin" của các ông chồng khi xa nhà ?
Khó giải thích thật.
Tuy nhiên, có một điều không khó giải thích, như chị Hồng, chị Hạnh đã tâm sự trong chuyến đi này: các ông nào có tính "léng phéng" thì có kèm kiểu giời, còn ông nào nghiêm chỉnh như ông Nghĩa, ông Tuấn tổng, Ông Cương thì có mà quẳng vào đâu vẫn thế.
Đi chơi cùng IRS là cực kỳ an toàn đấy. Các ông chồng, bà vợ của nhà đầu tư cứ gọi là yên tâm tuyệt đối đi nhé. Bảo hành dài hạn 100% luôn !
Cảm nhận của tôi khi đến Bản Lácthật vui nhưng mệt . Xin cảm ơn IRS dâ tổ chức cho mọi người một chuyến đi thật vui vẻ . Cảm ơn trưởng đoàn NTH đã tổ chức rất chu đáo trong chuyến đi này . cảm ơn em Tuần tổng mặc dù con còn rất, rất nhỏ cũng tham gia cùng đoàn khiến tôi rất cảm động.Cảm ơn tất cả các bạn trong công ty IRS. Muốn nói rất nhiều nhưng không sao nói ra hết Tôi mượn mấy vần thơ để nói thay lời.
Mây ôm núi ,cảnh hữu tình
Bản Lác đơn sơ người vắng vẻ .
IRS đến mang niềm vui
Nhộn nhịp reo vui cùng điệu nhảy
Lửa trại tưng bừng lắm trò vui.
Màn đêm buông xuống ôm Bản Lác ,
Cảnh vật đen ngòm,loãng trong đêm.
Tiếng vịt nhà bên kêu thành nhạc,
Chó sủa đêm khuya đến lạ tai.
Chập chờn trong giấc ngủ mơ
Giật mình tỉnh dậy ,trời còn mờ sương.
Nhìn ra dãy núi xa xa ,
Xung quanh như thấy mây đang ôm mình.
Trời đất bao la như có ý
Mang người với người đén gần nhau
Chúc IRS tiến xa mãi
Đoàn kết , thành công lại vui chơi.
Cho cuộc sống thêm nhiều nốt nhạc
Thánh thót trong lòng tiếng nhạc vui.
Anh Ngoc
Thơ chị A.Ngọc hay wa, đọc thơ như đọc văn ý.
ý tôi ko phải là thơ ko hay mà đọc thơ hình dung ra hết các cảnh vui chơi + cảnh vật nơi núi rừng. Nhà mình giờ toàn thấy thở nhỉ. đề nghị BTC gom hết các bài thơ từ đầu đến giờ lại, cho vào 1 tập thơ nhé
Bản Lác Thân Yêu- CR
Hôm qua lên Bản Lác xa
Mà sao tiếng nhạc còn gần bên ta
Núi cao ta mặc núi cao
Tình ta chất ngất mây trời bao la
Thân tặng Bác Nghĩa
Crying Rose lãng mạn thía nhỉ.?
Đúng là mới đi có một lần với IRS và các nhà ĐT mà CR đã có cảm xúc dạt dào đến mức xuất khẩu thành ... thơ. Thế mà tiếc quá bao nhiêu những lần trước CR không đc đi nhỉ.? Nếy CR đi thì có phải IRS đã có cả một tập thơ hay không nhỉ.?
Một "nhà thơ" thẩn tương lai đã được phát hiện...hì hì
Đăng nhận xét