31 tháng 8, 2010

Một cặp thơ đôi của Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh


Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh là một trong những cặp vợ chồng văn nghệ sĩ nổi tiếng và tài năng nhất của làng văn nghệ Việt Nam. Nếu như Xuân Quỳnh nổi tiếng với những vần thơ nồng nàn mà trong trẻo thì Lưu Quang Vũ lại ghi dấu ấn với những tác phẩm sân khấu đầy chất thép nhưng luôn giàu tính nhân văn.

Tuy nhiên, cũng hẳn nhiều người quên mất rằng Lưu Quang Vũ cũng là một nhà thơ được văn đàn đánh giá cực cao với những tứ thơ và cách đặt câu thơ rất lạ. Thực tế ông cũng là một nhà thơ nổi danh trước Xuân Quỳnh rất lâu (Ngay khi in chung tập thơ Hương Cây - Bếp lửa cùng Bằng Việt). Thậm chí tình yêu với thơ của Lưu Quang Vũ lớn đến mức trong Di Cảo mới được xuất bản của Lưu Quang Vũ cũng cho biết rằng: cố nhà thơ, nhà viết kịch cũng từng ao ước "Hàng ngàn người biết đến Lưu Quang Vũ nhờ kịch, nhưng tôi chỉ mong có một trăm người yêu thơ tôi". 

Thơ của Lưu Quang Vũ chia làm ba giai đoạn chính mà giai đoạn cuối cùng ông viết nhiều nhất về những suy tưởng của mình và với tình cảm dạt dào dành cho nữ thi sĩ Xuân Quỳnh. Chính vì thế, không hiếm gặp trong kho tàng thơ của 2 nhà thơ kiệt xuất ấy những "cặp bài thơ" họ viết là để dành cho nhau.

Nhân kỉ niệm 22 năm ngày mất của Gia Đình nhà thơ Lưu Quang Vũ, Xuân Quỳnh và Lưu Quỳnh Thơ (29/08/1988 - 29/08/2010). Ban biên tập Blog IRS xin được đăng tải một cặp bài thơ như thế. Hai bài thơ được viết trong bối cảnh mà Xuân Quỳnh lúc này đang phải nằm viện vì bị bệnh tim nặng vào mùa hè, năm 1988, chỉ ít ngày trước khi một tai nạn nghiệt ngã đã cướp đi mạng sống của họ...


Thư viết cho Quỳnh trên máy bay

- Lưu Quang Vũ

Có phải vì mười lăm năm yêu anh
Trái tim em đã mệt
Cô gái bướng bỉnh
Cô gái hay cười ngày xưa
Mẹ của các con anh
Một tháng nay nằm viện

Chiếc giường trắng vách tường cũng trắng
Một mình em với giấc ngủ chập chờn
Thương trái tim nhiều vất vả lo buồn
Trái tim lỡ yêu người trai phiêu bạt
Luôn mắc nợ những chuyến đi những giấc mơ điên rồ những ngọn lửa không có thật
Vẫn là gã trai nông nổi của em
Người chồng đoảng của em
15 mùa hè chói lọi 15 mùa đông dài
Người yêu ơi
Có nhịp tim nào buồn khổ vì anh
Thôi đừng buồn nữa đừng lo phiền
Rồi em sẽ khoẻ lên
Em phải khoẻ lên
Bởi ta còn rất nhiều dặm đường phải đi
Nhiều việc phải làm nhiều biển xa phải tới
Mùa hè náo động dưới kia
Tiếng ve trong vườn nắng
Và sau đê sông Hồng nước lớn
Đỏ phập phồng như một trái tim đau
Từ nơi xa anh vội về với em
Chiếc máy bay bay dọc sông Hồng
Hà Nội sau những đám mây
Anh dõi tìm đâu giữa chấm xanh nào
Có căn phòng bệnh viện nơi em ở

Trái tim anh trong ngực em rồi đó
Hãy giữ gìn cho anh
Đêm hãy mơ những giấc mơ lành
Ngày yên tĩnh như anh luôn ở cạnh
Ta chỉ mới bắt đầu những ngày đẹp nhất
Vở kịch lớn bài thơ hay nhất
Dành cho em chưa kịp viết tặng em
Tấm màn nhung đỏ thắm
Mới bắt đầu kéo lên
Những ngọn nến lung linh quanh giá nhạc
Bao nỗi khổ niềm yêu thành tiếng hát
Trái tim hãy vì anh mà khoẻ mạnh
Trái tim của mùa hè tổ ấm chở che anh

7/5/1988


TỰ HÁT
- Xuân Quỳnh


Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh đi với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa với trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.


Linh.

1 comments:

Tôi chẳng muốn kỷ niệm về tôi là một điệu hát buồn

Bao bài ca xáo trộn trong tôi
Có tiếng khóc của con chim gẫy cánh
Tiếng đau rên của ngôi nhà đổ sập
Tiếng con thuyền không về được bờ quen
Tiếng mưa rơi trên ngọn cỏ yếu mềm…
Như đêm hội này chỉ một lần tôi được hát
Chỉ sống một cuộc đời giữa vô cùng năm tháng
Chỉ một lần gặp bạn, bạn yêu thương
Chẳng muốn kỷ niệm về tôi là một điệu hát buồn
Tôi chọn bài ca của mùa hạ nắng
Tôi chọn bài ca của người gieo hạt
Hôm nay là mầm, mai sẽ thành cây
Khổ đau dẫu nhiều tôi chọn niềm vui
Là suối mát lòng tôi gửi bạn
Một cuộc đời - một bài ca duy nhất
Tôi chẳng muốn điệu hát buồn là kỷ niệm về tôi.
...
Người đã sống hết tận cùng năm tháng
Sau vô biên sẽ chỉ có vô biên...
(Lưu Quang Vũ)