Hình như đã qua rồi cái thời yêu nhau mê mải, yêu điên dại chỉ cần có nhau. Qua rồi, bởi họ chẳng thể bước cùng nhau. Hai đứa quay đầu đi về hai hướng, xa nhau nghìn trùng.
24 tuổi cô từ biệt anh sau một năm chờ đợi, sau suốt bốn năm bên nhau. Giờ thì cô gọi anh là người yêu cũ.
Nghe tin anh đã vào Sài Gòn cùng gia đình, bố mẹ cô như thở phào khi biết hai đứa chia tay. Nào ai muốn gả con đi lấy chồng xa thế làm gì, biết đâu, qua việc này mà nó ưng đám ở xóm bên vẫn ngấp nghé.
Dưới sự tác động ấy, cô đi lấy chồng rồi như bao người con gái khác, cô sinh con, chiều chồng và hết lòng với gia tộc bên chồng.
Mọi việc vẫn cứ thẳng đường mà tiến nếu cô không gặp lại anh vào đúng đợt chồng đi công tác nước ngoài. Kể từ ngày vô tình gặp nhau sau tám năm trời bặt tin, đêm nào anh cũng gọi điện cho cô rất muộn. Họ nói chuyện như không muốn dứt ra, say sưa với những ký ức về cái thời học chung trường, tính đi chung một con đường, sau đó họ lại mải miết kể về công việc, về cuộc sống, về ước mơ và cả những nỗi trăn trở quanh chuyện gia đình.
Anh đã chuyển công tác ra ngoài này cũng vì vợ chồng anh ly hôn. Cô vợ lôi hai con ra nhà ngoại ngoài Bắc hòng tránh sự thăm nom của bố. Anh vì thương con mà cũng tính ra theo. Anh không giấu cô việc đang nghĩ đến chuyện tái hôn. Lúc bóng gió hàm ý, khi rụt rè như có khoảng cách vô hình, như cách đây nhiều năm về trước.
Chồng cô vẫn thế, cứ mải miết với công việc, chẳng mấy khi quan tâm đến suy nghĩ của vợ con. Cô luôn miệng nói kinh tế nhà mình thế là đủ rồi, anh còn muốn gì thêm? Anh chẹp miệng lắc đầu rồi vẫn cứ đi, như thể muốn nói, “đàn bà các cô thì biết cái gì”. Cô ấm ức và tự ái.
7 năm làm vợ, cô quá hiểu tính chồng. Chồng không thích cô thân thiết với bạn khác phái, cho dù là bình thường. Vì yêu chồng, vì muốn được bình yên, cô đã giữ ý, từ chối tất cả các lời mời café, giao lưu… Mọi chuyện đã yên ổn. Nhưng bây giờ sao cô lại thế? Sao cô lại có đủ can đảm để đi gặp anh?
Chồng đi công tác cô không còn trông ngày chồng về. Thấy số anh gọi đến, tim cô mừng run run. Cô còn yêu chồng không?
Chất vấn một hồi, cô thở dài tự nhủ, cuộc đời mình là vậy, chỉ được làm những điều phải làm, không thể làm theo những gì mình muốn. Không chỉ riêng tình cảm, mà ngay cả công việc, cô đã phải bỏ việc mình mong muốn để tìm việc thích hợp với vai trò của người phụ nữ có chồng, ngay cả những sở thích cá nhân cũng bị gạt sang một bên.
Chỉ một giây thoáng qua thôi cô bỗng nhớ lại ngày sinh con, chồng bế con cười hạnh phúc, nói cảm ơn vợ. Rồi cả những khi hai bố con trêu nhau cười đùa trong lúc cô nấu ăn và cả những khó khăn chồng luôn ở bên cùng cô giải quyết. Đó là gì nếu không phải tình yêu?
Hai ngày trước khi chồng quay về, cô chủ động gọi cho anh: “Chồng không thích em nói chuyện với người yêu cũ, dù chỉ là chuyện trò bình thường, anh đừng gọi điện, nhắn tin cho em nữa nhé! Chúc anh hạnh phúc!”.
Gác điện thoại, quay vào nhìn con, cô dặn mình đừng dại mà tính chuyện bắn súng vào quá khứ. Tất cả cô sẽ gói lại, gọi đó là Kỷ niệm. Dành chỉ một chút cho kỷ niệm thì chưa gì sai. Một cơn say nắng, cảm cúm bình thường thôi…
(St)
3 comments:
đề nghị đổi chủ đề. suốt ngày đăng truyện yêu đương. IRS không còn chủ đề nào khác để quan tâm à?
Con cá mất là con cá to. Chủ đề hay thế đổi làm gì? Động chạm vào chính mình à?
Đọc mãi chuyện tình yêu mệt đầu quá chứ chả động chạm ai. Cuộc sống còn nhiều vấn đề chứ suốt ngày yêu đương sướt mướt ai mà chịu được.
Đăng nhận xét