Nhìn đứa con nhỏ mê man trong cơn sốt li bì, đau đớn lắm nhưng anh vẫn phải vội vàng về với thằng lớn đang bị ngất nằm ở nhà. Thấy thế thằng nhỏ lại hờn hự hự mấy tiếng khẽ thỏ thẻ “Bố về với anh 1 tí thôi nhé rồi sang với con nhé”…
Tại cổng bệnh viện huyết học truyền máu TW tôi gặp người đàn ông mắt đỏ hoe đang tất tả chạy đi tìm bến xe buýt. Gấu quần còn xắn dở bên cao bên thấp, gương mặt khắc khổ hằn lên bao nỗi nhọc nhằn, nhìn anh già hơn nhiều so với tuổi mới ngoài 30. Những người xe ôm ở cổng viện cho biết 6 tháng nay dường ngày nào họ cũng thấy người đàn ông này sáng sớm vội vàng đến rồi chiều lại thấy hốt hoảng chạy ra. Hỏi mới biết con người tội nghiệp đáng thương đó là anh Lê Xuân Thủy (Đội 3, thôn Thọ Vực, xã Vĩnh Ninh, huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa) có con là cháu Lê Tuấn Thành đang được điều trị bởi căn bệnh ung thư máu.
Tranh thủ nói chuyện khi anh đang nóng lòng chờ đợi chuyến xe buýt để về khu nhà trọ tại Cống Thôn, Yên Viên, Gia Lâm tôi mới hiểu hết được nỗi khổ éo le bi đát của anh. Vốn sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó lại không có trong tay lấy một cái nghề theo đúng nghĩa, ước mơ duy nhất của người đàn ông này chỉ là mong muốn cả nhà được khỏe mạnh để lao động tự nuôi nhau.
Nhưng cuộc đời luôn lắm những điều ngang trái, cái khổ, cái bệnh lại cứ đeo đuổi những người nghèo trong đó có đứa con thơ của anh. Bé Lê Mạnh Dũng (sinh năm 2000) khi mới vừa tròn 2 tuổi đã được phát hiện bị tim với diễn biến vô cùng phức tạp. Đau đớn đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết của con, anh Thủy và chị Duyến (vợ anh Thủy) chạy vạy khắp nơi vay mượn cộng với số tiền bán nhà tất cả được 70 triệu đồng để cho con vào bệnh viện trong thành phố Hồ Chí Minh làm phấu thuật. Và cũng kể từ sau đó là hành trình dài hai vợ chồng dắt díu nhau lăn lội lên thủ đô làm thuê đủ mọi nghề bởi chỗ để trú mưa trú nắng ở quê đã không còn.
Không có tiền thuê trọ trong khu vực nội thành, anh chị chủ yếu quanh quẩn ở tận trong sâu của Gia Lâm với công việc lặt vặt nay có mai không. Con được mổ xong dù cứ ốm đau dặt dẹo, cười được 1 tí rồi lại lăn đùng ra ngất lúc nào không hay nhưng hai vợ chồng vẫn thấy ấm lòng bởi cho dù như thế nào nó còn ở lại với mình. Và nếu như chỉ dừng lại ở đây thì có lẽ anh đã không phải cầu khẩn, thiết tha mong nhận được sự đồng cảm sẻ chia của tôi đến thế.
Đôi mắt đã đẫm nước chảy dài trên gò má nhô cao xương xương của người bố khi nhắc đến vợ và đứa con thứ hai. Năm 2009 chị Lê Thị Duyến trong khi đang đóng gạch thuê cho người ta thì bị máy cán vào tay nên đã bị đứt lìa gần như hết bàn tay phải. Xót vợ với bàn tay khuyết thiếu cứ lóng ngóng vụng về trong mọi việc, anh Thủy lại càng đau đớn hơn khi thấy chị hàng đêm vẫn khóc thầm tự trách bản thân mình đã không chăm lo được cho chồng, cho con. An ủi vợ để chị bớt mặc cảm, đôi vai gầy của anh lại một trĩu xuống để gánh gồng mọi việc lo toan cho cả nhà.
Nỗi đau giằng xé, đầy đọa anh đến kiệt sức khi một lần nữa tai họa lại ập đến. Đứa con thứ hai Lê Tuấn Thành (sinh năm 2007) được phát hiện bị ung thư máu sau những đợt ốm sốt liên miên. Theo như bác sĩ Vũ Thị Hồng Phúc (Viện huyết học truyền máu TW) cho biết: “Với những bệnh nhân khác thì diễn biến bệnh thường trải qua giai đoạn mãn tính rồi chuyển sang cấp tính, nhưng với bé Thành khi nhập viện đã ở mức cấp tính vì thế khó điều trị hơn rất nhiều. Hiện tại em đang bị nhiễm khuẩn huyết nên kéo theo sốt kéo dài”.
Liên tục nỗi đau này chưa qua, tai ương khác đã ập đến khiến người chồng, người cha ấy dường như bị vắt kiệt sức. Bình thường anh còn đi xách vữa, phu hồ hay thỉnh thoảng đóng gạch thuê để có tiền mua thức ăn cho con nhưng từ khi con bệnh phải nằm ở viện gần như anh cũng phải nghỉ hẳn bởi phải chạy một lúc hai nơi.
Đang ôm đứa nhỏ rồi lại nghe điện biết đứa lớn ở nhà lại ngất thế là anh lại lật đật vội vàng về ngay. Không có tiền đi viện đã đành, đến bữa cơm cho cả nhà cũng phải chờ anh tranh thủ mỗi sáng sớm hay đêm khuya đi cất mẻ lưới ở con mương đằng sau nhà trọ kiếm con tôm con cá.
Thời gian này Thành đau và sốt nhiều buộc anh phải ở lại bên viện chăm lo cho hai mẹ con nên ông nội năm nay đã 80 tuổi phải lặn lội ở quê ra trông Dũng. Thành ra căn phòng mượn tạm ẩn khuất sau những lò gạch nham nhở lại càng bi thương hơn khi chỉ còn một già một trẻ trông nhau.
Đang dở câu chuyện thì chiếc xe buýt vội vàng đến khiến anh cũng luýnh quýnh đứng dậy. Chào tôi thật nhanh trong muôn tiếng ồn ào “Tôi phải về đây, mỗi người mỗi cảnh cô ạ. Hai đứa con tôi rồi không biết sống chết ra sao nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu”.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
Anh Lê Xuân Thủy, Đội 3, thôn Thọ Vực, xã Vĩnh Ninh, huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa
ĐT: 01658.225.564
hoặc BBT BLOG IRS - Phòng PR-HC-NS
0 comments:
Đăng nhận xét