Kính thưa các anh các chị trong tòa soạn báo ANTG Cuối tháng
Tôi quyết định đối diện với nỗi sợ hãi của chính mình bằng cách kể câu chuyện bí mật của tôi ra để sẻ chia với các anh chị và bạn đọc báo ANTG. Tôi nghĩ, có thể đây là phương pháp cuối cùng giúp tôi bước qua được nỗi sợ hãi bước qua, cơn giày vò hàng ngày, hàng giờ có thể hành hạ tôi bất cứ lúc nào.
Đến bây giờ, trên đầu đã hai thứ tóc, tôi mới nghiệm ra rằng, cuộc đời không có gì là không thể. Ngay bản thân tôi, một vị tiến sỹ vốn kiêu căng, tự phụ, không bao giờ nghĩ rằng, đến một ngày nào đó như ngày hôm nay, thức trắng đêm trên trang giấy, đối diện với nỗi đau, sự hèn hạ của bản thân để buộc phải thốt ra sự thật về góc khuất sau cuộc đời tưởng đã đầy thành công trong sự nghiệp và danh vọng của mình.
Góc khuất đen tối của cuộc đời tôi bắt đầu từ ngày tôi với vai trò là một giảng viên đại học bước lên giảng đường. Ở đó tôi đã gặp và yêu M, một thiếu nữ là sinh viên năm thứ nhất. Tình yêu này đã làm thay đổi cuộc đời tôi, gieo vào số phận tôi những nghiệp nợ. Bởi lẽ khi đó tôi đang là một vị tiến sỹ được trọng vọng và có một cuộc sống khá bình yên với vợ và hai con trai.
Không biết trên đời này, có bao nhiêu giảng viên, tiến sỹ, giáo sư khả kính có thể cầm lòng mình được trước vẻ đẹp non tơ tràn căng nhựa sống của các nữ sinh vừa bước vào giảng đường đại học. Có bao nhiêu vị giảng viên, tiến sỹ, giáo sư khả kính đã có những mối tình thầm kín với học trò của mình? Sức trẻ, tuổi thanh xuân của họ là nỗi khát khao thầm kín không thỏa của thế hệ đã trưởng thành như chúng tôi. Nỗi khát khao thầm kín đó cũng là lẽ thường thôi nếu như chúng tôi chôn sâu và giữ kín trong lòng mình. Nhưng sẽ là vấn đề đạo đức, lối sống nếu như chúng tôi để cho nỗi khát khao đó chạm vào hiện thực. Tôi đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình trước học trò của tôi và điều khó cưỡng ở đây là chính M, cô sinh viên học trò cưng của tôi đã quyết liệt bày tỏ tình yêu với thầy giáo đáng kính của mình một cách mãnh liệt. Tình yêu không có tội. Em tự nguyện yêu thầy, em tự nguyện hy sinh mình vì thầy. M đã nói với tôi như vậy trong lần đầu tiên em trao thân cho tôi.
Khi tôi yêu em, tôi đã 35 tuổi, còn em mới 18. Tôi đã lập gia đình 10 năm và hai con trai của tôi đứa lên 10, đứa lên 8. Hôn nhân hạnh phúc của tôi, người vợ hiền lành mẫu mực của tôi bỗng nhiên trở thành vật cản tuyệt vọng, nỗi thống khổ triền miên không thể nào giải quyết được để tôi có thể đến với M trong tình yêu si cuồng của mình. Tôi và M đã yêu nhau giấu giếm trong suốt 4 năm trời M học đại học. M vẫn kiên quyết chờ tôi sẽ ly hôn với vợ để đến với M. M thề sẽ không lấy ai ngoài tôi, và sẽ ở vậy suốt đời nếu không lấy được tôi.
Trao tình yêu cho một thiếu nữ thua mình 17 tuổi, đương nhiên tôi bị vắt cạn kiệt cảm xúc yêu đương của mình. Tôi trở về nhà và chỉ còn là cái xác không hồn với vợ. Khi ở bên M, tôi rạo rực với cảm xúc yêu đương, tôi cảm thấy đủ mạnh mẽ để trở về nhà và thú tội với vợ, xin vợ tha thứ để cho tôi được bước ra khỏi nhà và sống cuộc đời thực của mình. Nhưng khi lê cái xác không hồn trở về nhà, tôi như một thằng người bạc nhược, đớn hèn trước người vợ tảo tần, nuôi các con của tôi, lo bữa cơm cho chồng, hầu hạ chồng từ cái áo sơ mi đến cái cà vạt hợp với màu áo trước khi tôi lên giảng đường. Tôi không có lý do gì để ly hôn vợ. Càng không đủ dũng cảm để từ bỏ bùa mê thuốc lú với người tình trẻ trung hấp dẫn của mình khi người tình của tôi chấp nhận ở vậy nếu không lấy được tôi, không được làm vợ tôi.
Tôi đã sống những ngày hạnh phúc tuyệt cùng lẫn đau khổ vì tình yêu với M, vì nghĩa vụ hôn nhân. Cái giống tình yêu ngoài luồng thật kinh khủng. Nó là thứ bùa mê thuốc lú dẫn dắt mình đi, điều khiển mình, và sai khiến mình một cách tuyệt đối. Thấy M đau khổ vì tôi không đủ can đảm ly hôn vợ để cưới M, tôi thấy mình có tội với M hơn là ân hận với vợ. Đêm nằm cạnh vợ, tôi vắt óc suy nghĩ trăm phương ngàn kế để có thể cởi bỏ được gánh nặng trách nhiệm hôn nhân mà không phải chịu điều tiếng gì. Lòng sỹ diện của một tiến sỹ đầu ngành, một giảng viên xuất sắc ở một trường đại học danh tiếng khiến tôi không thể tự nhiên đâm đơn ly dị vợ để lấy người tình, khác nào tôi tự thú với thiên hạ tôi là một vị tiến sỹ đạo đức tư cách chẳng ra gì.
Tai tiếng sẽ khiến cho đường công danh sự nghiệp của tôi bị ảnh hưởng. Trong khi tôi đi ra ngoài một bước có người trọng vọng, ngưỡng mộ. Sinh viên quây xung quanh tôi, xem thầy như thần tượng. Làm sao để thoát khỏi người vợ không còn tình yêu, và cuộc hôn nhân đã nguội lạnh là một bài toán khó giải làm đau đầu một vị tiến sỹ như tôi. Tôi đã nghĩ quanh nghĩ quẩn, những ý nghĩ trong những đêm trắng tôi mất ngủ khiến cho tôi trở thành bệnh hoạn tự khi nào không biết nữa. Tôi ước gì vợ tôi có thể biến mất khỏi thế gian này, cuộc sống này. Ước gì vợ tôi có thể biến khỏi cuộc đời tôi một cách đàng hoàng, minh bạch để tôi có thể tự do với tình yêu trong bóng tối của mình.
Các anh các chị có thể tha hồ đánh giá tư cách của tôi, hay thậm chí lên án những ý nghĩ điên rồ, bệnh hoạn và ghê tởm của tôi, nhưng đó là sự thực. Khi yêu, tiến sỹ cũng mù loà vì tình như bất kỳ một gã đàn ông si tình nào. Khi yêu, tôi chỉ chăm chắm tìm mọi kẽ hở để đến với người mình yêu mà không còn sáng suốt được việc gì nữa. Thời gian đó, tôi đã như vậy, đã có những ý nghĩ đen tối và xấu xa khủng khiếp. Tôi đã nguyền rủa mình khi có những ý nghĩ bệnh hoạn như nếu có thể vợ tôi ngoại tình và tôi bắt được tại trận để tôi có thể đường hoàng ly hôn mà không áy náy. Hay vợ tôi vì lý do gì đó muốn ly hôn tôi, và kiên quyết đứng đơn. Thậm chí mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo nào đó không thể qua khỏi. Ví như một tai nạn ngẫu nhiên, và vợ tôi ra đi, tôi nghiễm nhiên trở thành kẻ góa vợ và sau đó thì tôi tự do kết hôn với người tình của mình một cách hợp pháp và vô can. Nhiều khi tôi thấy ghê tởm với chính bản thân mình bởi những ý nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn không thể dứt ra được mối tình bùa mê thuốc lú của mình.
Giữa lúc tôi ngày đêm nguyện cầu cho tình yêu trong bóng tối của tôi có thể bước ra ánh sáng, tôi nguyện cầu cho vợ tôi có một lý do chính đáng nào đó có thể vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời tôi một cách hợp tình hợp lý thì than ôi, điều cầu nguyện kia bỗng một ngày trở thành hiện thực khi vợ tôi bất ngờ bị tai nạn giao thông. Khi nhận được tin báo từ công an, tôi vội vã đến ngay bệnh viện. Khi đến nơi, vợ tôi đã được chuyển qua nhà lạnh chờ người nhà đến nhận để làm thủ tục mai táng. Tôi lúc đó, như người đi trong một cơn mê dữ, không biết đâu là thực tại, đâu là ác mộng.
Sau tang vợ hai năm, tôi làm đám cưới với M. Thực tế, sau khi vợ mất được 1 năm, M. đã gần như qua lại thường xuyên trong căn nhà của bố con tôi. Hai con trai tôi, sau ngày mãn tang mẹ, được tôi gửi cho bạn bè ở nước ngoài cho các cháu đi du học. Tôi và M. đường hoàng làm một đám cưới hoành tráng. M. lần đầu tiên đi lấy chồng, vì thế, tôi muốn M. phải hãnh diện với bạn bè, đồng nghiệp và gia đình khi tin tưởng kết hôn với một ông tiến sỹ đã góa vợ và ngoài 40 tuổi như tôi.
Hạnh phúc cũng như một cơn ác mộng dữ dằn khi sống với M., tôi thường có những giấc mơ quái đản. Tôi mơ thấy vợ cũ của tôi về, ngồi ở chân giường với một gương mặt đầm đìa máu và bao giờ cũng chỉ hỏi tôi một câu duy nhất: “Có phải anh đã ước cho em bị tai nạn chết không”. Tôi thường thét lên lúc nửa đêm và choàng tỉnh dậy giữa cơn mê với gương mặt đẫm mồ hôi. Lúc đầu M. an ủi tôi khi nghe tôi kể lại giấc mơ khủng khiếp ấy. Nhưng rồi đến cả M. cũng thường gặp những giấc mơ quái đản khi đang đêm choàng tỉnh dậy với nỗi sợ hãi tột cùng khi thấy vợ tôi về ngồi ở chân giường và hỏi M.: “Có phải hai người muốn tôi chết không”. M. và tôi đã làm tất cả những việc tâm linh như nhờ thầy pháp sư về cúng cho vợ cũ của tôi, rồi cầu siêu cho linh hồn của vợ tôi siêu thoát. Nhưng thật kỳ lạ, cơn ác mộng vẫn trở đi trở lại trong giấc ngủ của tôi và M. Cũng vì thế mà hai lần M. có thai với tôi nhưng đều bị hỏng. Quá mệt mỏi với những cơn ác mộng, cộng với việc hai lần có con nhưng đều không giữ được, M. đã chia tay tôi trong nước mắt. M. nói với tôi là hãy tha thứ cho cô ấy vì cô không thể tiếp tục sống trong căn nhà của tôi được nữa. Cô ấy bị ám ảnh bởi những giấc mơ quái đản của cả cô và tôi.
Tôi quá đau khổ vì sự ra đi của M. Tôi gần như tuyệt vọng vì buồn, bởi tôi nhận ra rằng, tôi rất yêu M. và chưa bao giờ tình yêu ấy bị suy giảm đi ngay cả những lúc cuộc sống của tôi và M. gặp nhiều khó khăn về tinh thần. Nhưng cũng thật kỳ lạ. Từ đó những giấc mơ quái đản về vợ tôi cũng thưa dần và gần như không còn nữa. Tôi không biết lý giải sao về điều kỳ lạ này. Chỉ biết rằng, tôi không còn bị hoảng sợ bởi gương mặt đầy máu của vợ tôi ngồi dưới chân giường và hỏi tôi, có phải anh muốn cho em bị tai nạn chết không. Sau cuộc hôn nhân thứ 2 với M., tôi không nghĩ tới việc lập gia đình lần nữa. Tôi vẫn giảng dạy ở trường đại học danh tiếng, và có nhiều sinh viên trẻ vẫn phải lòng vị tiến sỹ tài hoa và đẹp trai là tôi.
Những cuộc tình đến rồi đi, vì tôi không thể kết hôn với họ khi mà khoảng cách chênh lệch tuổi tác giữa tôi với đám nữ sinh kia quá lớn. Các con tôi đều trưởng thành và lần lượt về nước làm việc. Các con tôi đều muốn tôi lập gia đình để có người chăm sóc lúc tuổi già. Năm ngoái, khi tôi bước sang tuổi 60, một học sinh của tôi được tôi hướng dẫn làm thạc sỹ đã phải lòng tôi. Cô ấy đã ngoài 30 tuổi, và cuộc sống tình duyên dang dở. Sau khi kết thúc khóa học thạc sỹ, cô ấy ở lại Hà Nội và bày tỏ ý nguyện được chăm sóc tôi khi tuổi già. Các con tôi đều tán thành, chỉ có tôi là lưỡng lự. Tôi không nói gì, hay chia sẻ với các con, cũng như bạn gái tôi về những cơn ác mộng lạ kỳ ngày xưa. Tôi quyết định đưa bạn gái về căn nhà của tôi sống như vợ chồng một thời gian để suy nghĩ chín chắn mọi điều trước khi kết hôn. Thật kỳ lạ lại vẫn những giấc mơ cũ đã hành hạ tôi như một cơn ác mộng chưa bao giờ chấm dứt.
Các anh các chị ơi, tôi là một nhà khoa học, một tiến sỹ, tôi đủ trí tuệ, sự hiểu biết để khẳng định rằng ma quỷ chỉ là chuyện tự kỷ ám thị do con người tự nghĩ ra, tưởng tượng ra, thêu dệt nên mà thôi. Tôi cũng biết, những cơn ác mộng của tôi là do tinh thần của tôi, tâm lý của tôi tạo ra thứ ảo giác đó chứ không phải vợ tôi hiện về để giày vò hay trừng phạt tôi. Nhưng cứ thường xuyên gặp ác mộng như thế này tôi thấy thật là khủng khiếp. Hay đây chính là sự trừng phạt do chính tôi tự trừng phạt mình, vì tôi đã phản bội vợ tôi năm xưa? Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tha thứ cho mình.
X.Q - Hà Nội
(Theo ANTG)
0 comments:
Đăng nhận xét