22 tháng 12, 2010

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THỰC: MẸ!CON MUỐN XIN MẸ MỘT LỜI GIẢI THÍCH

PHẦN II

Lúc tôi lên lớp 10, có một chuyện như một giọt nước tràn ly dẫn đến việc tôi trốn nhà đi vào bộ đội. Lúc đó tôi đã 17 tuổi rồi, cái tuổi đã biết tự ái, tự trọng. Tôi không hiểu sao từ khi tôi lớn lên, nhan sắc rực rỡ xinh xắn khiến ai đến nhà chơi cũng phải trầm trồ khen thì bố mẹ tôi càng ghét tôi, hễ mở mồm là đánh chửi tôi đồ đĩ. Tôi bảo với bố: "Bố ơi, con lớn rồi, bố đừng đánh chửi con nữa mà hàng xóm người ta cười con bố ạ". Tôi nói vậy, bố tôi vác dao rượt đuổi tôi và bảo: "Tao chém chết mày đi đồ con đĩ".
Năm đó, bố mẹ về quê ở Hà Giang, các anh chị em đi vắng hết, tôi đang ở trong nhà tắm thì có khách là bạn của bố tôi đến nhà. Ông không gọi cửa, không hỏi han gì cứ thế xông thẳng vào buồng tắm của tôi và ôm ngấu nghiến lấy tôi và đòi cưỡng hiếp. Tôi hoảng sợ tột độ, chẳng còn nghĩ được gì, với tay lấy cả xô nước phang thẳng vào đầu ông ta làm cho ông ta ngã xuống nền nhà tắm và cứ thế chạy thoát thân ra ngoài. Tối hôm đó, đợi bố mẹ tôi về nhà, ông ta vác cái trán bị chảy máu đến nhà tôi và bảo với bố mẹ tôi rằng: "Con O nhà ông bà bị điên rồi, tôi vào nhà chưa kịp hỏi, nó vác ghế đánh tôi bể trán, anh chị xem dạy con cái cho nó cẩn thận". Bố mẹ tôi xin lỗi ông bạn rồi lôi tôi ra đánh. Tôi vừa khóc vừa kể lại cho mẹ tôi rằng suýt nữa tôi bị ông ta cưỡng hiếp, mẹ tôi cầm dây thừng quật vào tôi, bà vừa quật vừa gào lên: "Mày là đồ con đĩ, mày ra điên ra dại rồi, để tao đánh cho mày chết đi".
Sau trận đòn đó, bác H hàng xóm đã giúp tôi trốn nhà đi nhập ngũ.
Lúc ấy, tôi đã 17 tuổi, cái tuổi đủ lớn để có thể suy nghĩ một việc lớn. Trước đây dù bị bố mẹ đánh đập như cơm bữa nhưng tôi không bao giờ dám có ý nghĩ sẽ bỏ nhà ra đi. Nhưng đến bây giờ, ước muốn được thoát khỏi những trận đòn roi tủi nhục đã giúp cho tôi can đảm thoát ra khỏi cuộc sống đen tối hiện tại để đi tìm cho mình một cuộc sống khác.
Dưới sự chỉ dẫn của bác H, tôi đã bí mật viết đơn xin nhập ngũ và đi khám tuyển sức khoẻ. Sau khi trúng tuyển, có giấy báo nhập ngũ rồi, tôi vẫn giấu kín không dám hé lộ cho bố mẹ biết chuyện.
Ngày cuối cùng ở nhà, tôi đắn đo mãi không biết có nên nói với bố mẹ không. Tôi sợ giấu bố mẹ ngày mai tôi đi, bố mẹ không còn nhìn thấy tôi nữa bố mẹ sẽ lo lắng hoảng hốt đi tìm, nghĩ đến điều đó thôi tôi đã thương bố mẹ đến chảy cả nước mắt, lòng tôi quặn thắt lại. Kỳ lạ, dù bố mẹ đánh đập hắt hủi như thế nhưng trong tôi chưa bao giờ hết khát khao tình cảm với bố mẹ. Tôi thèm khát được mẹ ôm vào lòng, thèm khát được bố xoa đầu như tụi bạn, thèm được nghe một lời âu yếm thân thương. Nghĩ đến việc ngày mai tôi sẽ xa bố mẹ, xa các anh chị em là tôi đã nước mắt ngắn dài, cứ thế trốn sau nhà và khóc. Đến tận chiều, tôi quyết định nói với bố mẹ việc ngày mai tôi vào bộ đội. Không ngờ, bố mẹ tôi đã nổi cơn điên lên và lao vào đánh tôi, trói tôi vào cột nhà mà đánh. Bố mẹ tôi bảo nếu tôi đi bố mẹ tôi sẽ giết chết tôi.


Đêm đó, như sau mọi lần bị đòn, tôi bị bỏ đói bên cột nhà bếp với những lằn roi bỏng rát và cuộn dây thừng bị trói. Đứa em gái út của tôi vì thương chị nên đã lén cởi trói cho tôi. Tôi cứ thế bước ra khỏi nhà, trốn đi trong đêm. Nhưng vì không biết đi đâu nên tôi lại về ngủ ngồi sau chuồng ngỗng đợi cho đến sáng.
Có lẽ trong cuộc đời, tôi không bao giờ quên được cái ngày tôi đi bộ đội. Chỉ một bộ quần áo mặc trên người, không hành lý, không một ai đưa tiễn. Tôi đi như trốn chạy giữa bao người đến đưa tiễn con, cháu, bạn bè gia đình của họ vào bộ đội, giữa những tiếng cười, tiếng khóc, lời chia tay bịn rịn xung quanh mình mà nước mắt cứ trào ra. Tôi nuốt nước mắt vào trong và chỉ mong sao giờ đưa tiễn hết thật nhanh để tôi có thể lẫn vào đám thanh niên trai tráng lên đường. Mọi chuyện rồi cũng qua, tôi may mắn vì vào đơn vị bộ đội được các cô chú thương quý, bảo ban tận tình. Tôi gần như lớn lên và trưởng thành trong quân ngũ.
Vì xinh đẹp, hát hay nên tôi được tuyển vào đoàn văn công của quân đội và đi biểu diễn trong các đơn vị bộ đội. Đơn vị tôi đóng quân tại Bắc Ninh. Mỗi lần được nghỉ phép, tôi rất sợ phải trở về nhà mặc dù trong lòng tôi không nguôi nhớ gia đình và bố mẹ. Nhưng mỗi lần về nhà, thay vì sự chào đón ân cần của bố mẹ là những trận chửi rủa, những ánh mắt ghẻ lạnh. Về nhà, tôi chỉ mong cho hết đợt phép để trở về đơn vị.

Hạnh phúc riêng tư đến với tôi sau khi nhập ngũ hai năm. Tôi đã được một người đàn ông quê ở Huế đem lòng yêu thương. Chính anh ấy đã dạy cho tôi mọi thứ để có thể trở thành một người con gái hoàn thiện. Tôi yêu anh bằng tình yêu của một người con gái mới lớn, và nhận được từ anh tình cảm có khi là của người anh trai, có khi là sự độ lượng bao dung của người cha, và sự say đắm, mãnh liệt đầy yêu thương của một người tình. Anh đã đến và bù đắp cho cuộc đời thiếu may mắn của tôi một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Rồi cũng đến lúc phải đưa anh về nhà để giới thiệu với bố mẹ và xin phép bố mẹ cho hai đứa được thành vợ thành chồng.
Tôi không dám nói với anh chuyện bố mẹ luôn có ác cảm với tôi, nhưng bằng sự nhạy cảm của một người đàn ông từng trải, anh đã động viên tôi và chia sẻ với tôi tất cả. Anh bảo với tôi: "Em phải đưa anh về nhà em để xin phép bố mẹ cho anh tìm hiểu em. Dù bố mẹ có thế nào, anh vẫn yêu em và luôn ở bên cạnh em mãi mãi".
Đúng như tôi dự đoán, cái hôm mà hai chúng tôi vượt mấy trăm cây số để về thăm nhà, bố mẹ tôi thấy tôi dẫn một người đàn ông vào nhà là ông bà không một lời xã giao, cứ thế chửi rủa tôi và vác gậy đuổi hai chúng tôi đi luôn trong đêm. Hôm ấy trời mưa, tôi nước mắt chan mưa, còn anh thì ôm lấy tôi động viên an ủi. Chúng tôi dìu nhau đến lánh ở nhà dì ruột của tôi đêm ấy. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi trở về đơn vị. Trước khi đi, tôi đứng trên quả đồi nhìn về phía nhà mình trong một nỗi xót xa. Nước mắt lại chảy đầm đìa, tôi nhận ra rằng nơi đó là máu thịt của mình rồi, dù bị đối xử thế nào, lòng tôi vẫn hướng về đó da diết một nỗi không hiểu tại sao bố mẹ tôi lại hắt hủi tôi.
Những lần phép sau đó, anh vẫn tiếp tục động viên tôi về nhà để thuyết phục bố mẹ. Anh nói: "Lần này về, dù bố mẹ có đuổi, chúng mình cũng đừng đi đâu cả nhé. Hãy thuyết phục bố mẹ dần dần em ạ". Chúng tôi trở về nhà và bố mẹ tôi có đánh chửi thế nào hai đứa vẫn cắn răng chịu đựng không chạy trốn nữa. Bố tôi lạnh lùng tuyên bố dứt khoát: "Tôi không bao giờ gả con gái tôi cho anh. Anh đừng mất công về đây làm gì".
Vẫn biết bố mẹ không đồng ý nhưng tình yêu của chúng tôi đã đến độ chín muồi, anh cầu hôn tôi và tôi đã đồng ý. Chúng tôi lén về quê tôi đăng ký kết hôn trước khi anh đi công tác biệt phái ở nước ngoài. Ngày đó, bố mẹ anh ở xa, bố mẹ tôi thì kịch liệt ngăn cản, khi đi đăng ký kết hôn, bố mẹ tôi lên tận ủy ban phường để ngăn cấm. Cũng may chúng tôi đều là bộ đội, nên cán bộ phường họ đều ủng hộ cho phép chúng tôi đăng ký. Đăng ký xong, anh đưa tôi về báo cáo tổ chức, và điện cho gia đình ở Huế ra gặp gỡ gia đình bố mẹ tôi để xin phép ăn hỏi và tổ chức đám cưới. Anh trai của anh đã bán một cặp trâu để đánh đường lên nhà tôi lo việc cho vợ chồng tôi. Không ngờ lên đến nơi, bố mẹ tôi đuổi thẳng cổ, vậy là đám cưới của chúng tôi không thể tiến hành.
(còn nữa)

0 comments: