30 tháng 12, 2010

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THỰC: TÔI CÓ NÊN NÓI CHUYỆN NÀY RA KHÔNG?

PHẦN CUỐI

Số là lần ấy mẹ Hoánh ốm nặng, đầu đau quay cuồng, nôn thốc tháo và chỉ biết đập đầu xuống đất. Trong nhà vợ yếu, con thơ, nhà không còn gì ăn, nói gì đến tiền để đưa mẹ đi viện.

Đêm ấy, Hoánh đến nhà cô em gái và hỏi mượn tiền để đưa mẹ đi viện. Em gái Hoánh khóc, nói nhà chẳng còn gì. Hoánh trở về nhà và đêm hôm ấy, tai họa đã xảy ra trong khi Hoánh cắt trộm dây điện. Bà cụ mẹ Hoánh sau đận ấy, bệnh đục thuỷ tinh thể và thiên đầu thống không được cấp cứu kịp thời, bà đã bị mù.

Từ ngày cha tôi biết rõ thêm những uẩn khúc trong cuộc đời Hoánh và gia đình Hoánh, thậm chí những nguyên nhân dẫn đến Hoánh phạm tội đào ngũ và đi ăn cắp dây điện, cha tôi sọm xuống, già đi. Ông thôi không mấy khi đến nhà bà cụ mẹ Hoánh nữa, nhưng sai mẹ tôi, và các con thỉnh thoảng qua lại khi thì bê cho bà cụ bát canh riêu, khi thì tấm bánh.

Sau đó được một thời gian ngắn, ông xin nghỉ chức Bí thư Đảng ủy xã và trở về nhà sống ẩn mình trước sự tiếc nuối của mọi người. Từ đó, ông sống lặng lẽ hơn, buồn hơn. Thỉnh thoảng ngày giỗ của Hoánh, ông thường đến thắp hương và đứng rất lâu trước bàn thờ Hoánh.



Bà cụ mẹ Hoánh rồi cũng rời bỏ dương gian trong một nỗi khắc khoải thắc thỏm rằng con trai mình đi bộ đội lâu thế vẫn chưa về. Tất cả từ Hoánh, mẹ Hoánh đều đã xoá hình ảnh của mình trước thời gian, chỉ có cha tôi là ở lại với nỗi day dứt nặng trĩu mình cha tôi biết.

Cha tôi vẫn thường lén lút ra nghĩa địa làng, đến ngôi mộ của Hoánh và mẹ Hoánh để thắp hương và ngồi hàng giờ liền. Bà con chòm xóm không ai hiểu được nỗi buồn của cha, thấy cha làm vậy, càng xuýt xoa cha tôi nặng tình nặng nghĩa, sống đức độ với cả linh hồn một người không ra gì. Mọi người càng kính trọng cha bao nhiêu, cha càng đơn độc buồn phiền và day dứt bấy nhiêu.

Rồi cha tôi cũng bỏ dương gian mà đi. Trước khi mất, ông kêu mẹ tôi và tôi đến bên chỉ trăng trối duy nhất một câu rằng: "Tôi nợ bà cụ Hoánh một đứa con, nợ thằng Hoánh một mạng người. Tôi không trả được nữa bà ơi, bà dặn lại các con, còn sống ngày nào, còn phải hương khói cho gia đình họ đúng đạo nghĩa".

Mẹ tôi rồi cũng đến lúc gần đất xa trời. Mấy tháng nay, bà đau nằm một chỗ, không dậy được. Bà nói với tôi, tôi phải thay cha mẹ hương khói cho thằng Hoánh. Bà sợ rằng, nếu không làm việc tâm linh, con cháu của bà sau này liên lụy nghiệp chướng.
Chẳng lẽ tôi lại là người cuối cùng phải giữ bí mật này. Giữ một bí mật của người thân trong quá khứ, rồi hằng ngày hằng giờ phải tụng kinh sám hối tạ tội với lầm lỗi của gia đình mình, của những bậc tiền nhân trước điều đó với tôi thật là một việc vạn bất đắc dĩ mà tôi chỉ muốn tống khứ ra khỏi cuộc sống của tôi, gia đình tôi mà thôi.

Thật ra, lòng dạ tôi rối bời. Tôi không biết phải làm sao cả. Chẳng lẽ, quãng đời còn lại của tôi, tôi sẽ phải giữ bí mật của cha mẹ tôi và tiếp tục lặng lẽ làm cái việc tâm linh mà vạn bất đắc dĩ tôi buộc phải làm. Bởi mỗi lần ra mộ thắp hương cho Hoánh, tôi lại mệt mỏi, buồn bã. Lòng tôi nặng nề, ý nghĩ tôi u uẩn. Tôi cần phải được giải thoát khỏi quá khứ.

Tôi cần phải được sống, được suy nghĩ những điều minh bạch mà không vướng bận đến sai lầm của cha tôi? Liệu như thế có được không? Hay tôi lên gặp chính quyền và nói ra tất cả sự thật câu chuyện này, sau đó, tôi sống ngẩng cao đầu, thanh thản, vui vầy với gia đình, người thân mà không phải ngày đêm tạ lỗi với những người đã khuất nữa. Xin mọi người hãy giúp tôi một lời khuyên.

Kính thư:
Vũ Minh-Vĩnh Linh, Quảng Trị

Theo CAND

0 comments: