Sau khi đăng ký xong, anh xin cho tôi ra quân, và xin cho tôi đi học một lớp kế toán để xin vào một đơn vị hành chính sự nghiệp ở Bắc Ninh. Anh lo cho tôi xong xuôi ổn định chỗ làm việc cũng là lúc anh báo tin cho tôi sắp tới anh phải đi công tác biệt phái ở nước ngoài 5 năm. Lúc này tôi đã mang thai đến tháng thứ 7, bụng đã to vượt mặt. Anh dắt tôi về nhà bố mẹ tôi, gửi gắm cho bố mẹ chăm sóc tôi những tháng sinh nở để anh yên lòng đi công tác. Anh đã quỳ xuống trước bố mẹ tôi chắp tay nói với bố mẹ: "Xin bố mẹ hãy thương lấy O và giọt máu của con cô ấy đang mang trong bụng. Vì yêu cầu công tác, con phải đi xa trong thời gian dài, con xin bố mẹ hãy cưu mang hai mẹ con, chăm sóc hai mẹ con sinh nở mẹ tròn con vuông".
Bố tôi lúc ấy đã nói với anh rằng: "Mày làm hại đời con gái tao rồi bây giờ mày trở mặt phải không. Mày cút đi, và đừng bao giờ quay trở lại đây nữa". Ngày tôi tiễn anh ra nước ngoài, anh trao cho tôi một bức thư 10 trang dày đặc, bảo tôi khi nào anh lên xe rồi em về nhà hãy đọc. Tôi về mở bức thư ra, thư anh viết dặn dò tôi tỉ mỹ từng tí một về công việc ở cơ quan, về quan hệ với đồng nghiệp, về chuyện chăm sóc con cái đến ngày sinh nở, về việc đối nhân xử thế với cha mẹ. Anh đặc biệt nhắc tôi, dù bố mẹ có thế nào thì vẫn là bố mẹ của mình, em phải yêu thương bố mẹ và tuyệt đối kính trọng. Cuối bức thư anh còn ghi tên của bố mẹ đẻ anh, và các anh chị em trong gia đình anh ở Huế. Anh dặn tôi, nếu có khó khăn gì thì viết thư báo tin ngay cho gia đình anh ở địa chỉ này, mọi người sẽ lo cho tôi. Trong thư, anh còn kẹp một tờ 10 ngàn đồng, số tiền anh vay mượn của bạn bè để lo cho tôi khi sinh nở mà anh không có nhà.
Tôi đọc thư anh mà khóc như mưa gió vì thương anh, vì hạnh phúc. Anh ra đi, tôi chẳng có tiền đưa cho anh lo lộ phí đường xa, ở nhà tôi còn có bố mẹ, có gia đình, có cơ quan và có công việc, còn anh, đi xa xứ, một thân một mình, sa sảy biết trông cậy vào ai. Sau này, trong những năm tháng xa anh, những lúc buồn nhất, lúc mỏi mệt và đau đớn nhất, tôi đều lấy thư anh ra đọc để vợi đi mọi nỗi nhọc nhằn, để vui sống và chờ anh trong tình yêu của một người vợ dành cho chồng.
Anh đi rồi, tôi ở nhà với bố mẹ đẻ một tuần. Bố mẹ tôi thôi không chửi rủa nữa nhưng vẫn không ngớt lời đay nghiến tôi rằng tôi đã bị lừa đảo, mấy thằng bộ đội dưới xuôi lên có mấy ai tử tế đâu, biết đâu nó có vợ con ở quê rồi. Tôi im lặng không dám cãi lời bố mẹ. Tôi nhớ mãi ngày hôm sau, mẹ tôi rủ tôi đi nương. Vì muốn lấy lòng mẹ, và khát khao tình cảm của mẹ mà tôi đồng ý vác cái bụng chửa vượt mặt đi nương cùng mẹ. Hai mẹ con đi bộ chục cây số leo núi, lên nương trỉa bắp. Hôm đó trời nắng chang chang, vì làm việc giữa nắng to nên tôi bị choáng, ngã lăn xuống và cứ thế lăn lông lốc theo sườn núi. Không biết có phải vì trời phật phù hộ không mà tôi lăn được 3 vòng thì mắc vào một bụi cây duối rất to và bụi cây đã giữ tôi lại.
Tôi choáng đi mấy giây rồi mới tỉnh lại được. Từ trên cao, mẹ tôi nhìn tôi chằm chằm và buông một câu: "Dậy đi". Tôi không sao quên được cảm giác của tôi lúc đó và câu nói lạnh tanh cùng ánh mắt vô cảm của mẹ trước tai nạn suýt nữa thì bỏ mạng cả hai mẹ con tôi. Nước mắt ứa ra, tôi không dám khóc, sợ lại bị mẹ mắng. Đến trưa, khi ra về, mẹ tôi bảo tôi vác một khúc gỗ to và nặng, còn mẹ tôi gánh hai bó củi về nhà. Tôi sợ mẹ giận, vì phải mất bao nhiêu thời gian tôi mới gần gũi được với mẹ, điều đó đối với tôi là hạnh phúc khó khăn và vô giá nên mẹ bảo gì tôi đều muốn làm vui lòng mẹ. Đi dọc đường gặp người quen, mọi người hỏi mẹ tôi: "Con dâu hay con gái chửa to rồi mà bắt nó vác nặng thế". Mẹ tôi trả lời: "Con gái đấy". Còn tôi đi sau, nước mắt chỉ chực ứa ra.
Sau lần đi nương ấy, tôi ốm mất một tuần. Ơn trời, đứa con trong bụng tôi vì thương mẹ hay sao mà nằm ngoan trong bụng mẹ, không quấy quả. Từ đó trở đi, tôi vẫn thường nói với đứa con trong bụng tôi một điều tâm niệm: "Mẹ biết ơn con rất nhiều, từ khi mang thai con, mẹ đã biết rằng mọi đau khổ tủi cực rồi sẽ qua, con sẽ mang lại may mắn và hạnh phúc cho mẹ".
Tôi mang thai rồi sinh con gái đầu lòng. Ngày tôi sinh con, mẹ tôi đã xuống tận cơ quan tôi chăm sóc cho hai mẹ con tôi được 28 ngày. Có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi vì dường như đây là lần đầu tiên tôi được sống trong tình mẹ đúng nghĩa.
Tôi có mẹ cận kề lúc sinh nở, được mẹ chăm sóc bữa cơm, giặt giũ, bế cháu. Tôi đã muốn tâm sự với mẹ rất nhiều điều trong 28 ngày ngắn ngủi ấy nhưng rồi tôi lại không dám. Trong tâm cảm, tôi nhận thấy lòng mẹ vẫn còn điều gì đó xa cách lắm, ít cởi mở lắm. Vì thế, tôi thụ hưởng tình mẹ âm thầm trong sung sướng hạnh phúc, xen lẫn nỗi lo âu sợ hãi, nếu mình làm điều gì thất lễ, có thể mẹ lại giận mình như ngày xưa.
Chồng tôi kể từ ngày ra đi biệt phái, cứ đều đặn 1 tháng, anh viết cho mẹ con tôi 2 lá thư tràn đầy yêu thương, nhung nhớ, và dặn dò chu đáo mọi việc. Trong một niềm tin mãnh liệt rằng chồng tôi sẽ trở về, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ mặc mẹ con tôi, tôi đã vui sướng mang những lá thư đó ra khoe với mẹ. Mẹ tôi không biểu lộ cảm xúc, không đọc thư của chồng tôi, bà chỉ buông một câu: "Tin gì mấy ông bộ đội dưới xuôi, khi nào nó về đây nhận vợ, nhận con thì tao mới tin được. Bây giờ nó đi biệt xứ, mày sinh nở nuôi con một mình, biết thân phận mà nuôi con, đừng trông chờ, hy vọng".
Mẹ nói vậy nhưng trong tôi không một mảy may lay chuyển ý nghĩ và niềm tin vững chãi rằng, tôi đã gửi thân phận mình cho một người đàn ông tốt, một người chồng chu đáo hết mực yêu thương vợ, một người cha yêu con và là chỗ dựa vững chắc cho cả hai mẹ con. Con gái tôi càng lớn càng giống bố, tôi càng hạnh phúc và tự hào hơn về những gì tôi đang có, dù sống bằng hy vọng nhiều hơn là thực tế.
Khi con gái tôi tròn 6 tháng tuổi, lần đầu tiên tôi nhận được quà của chồng tôi gửi về. Toàn bộ một thùng hàng hoá anh đóng cho hai mẹ con chủ yếu là đồ sơ sinh, tã lót, sữa và tất tật những vật dụng thiết yếu cho hai mẹ con trong kỳ sinh nở và nuôi con mọn. Nhận được hàng hoá anh gửi về, tôi cứ thế khóc như mưa như gió. Tôi gói ghém đồ đạc và ít quà lên tàu về quê thăm bố mẹ ngay để khoe với bố mẹ việc anh gửi quà cho hai mẹ con và để khẳng định chắc chắn với bố mẹ là chồng tôi vẫn yêu thương mẹ con tôi và nhất định anh sẽ trở về.
Vượt hàng trăm cây số với một niềm sung sướng hạnh phúc vô bờ, khi tôi tay xách nách mang bước vào nhà, bố mẹ tôi đã lạnh lùng nhìn tôi và buông một câu: "Mẹ con mày lại xách nhau về đây ăn bám à". Tôi không tủi thân câu nói của bố như mọi khi mà chạy ào vào khoe rối rít: "Mẹ ơi, chồng con vừa gửi quà về cho hai mẹ con, gửi cho cả ông bà ngoại nữa đấy, nhất định anh ấy sẽ về, bố mẹ ạ". Mẹ tôi lạnh lùng đẩy tôi ra: "Mày có nói gì tao cũng không tin nó về với mày đâu, nó bỏ mẹ con mày rồi, còn trông với chả chờ".
(còn nữa)
0 comments:
Đăng nhận xét