17 tháng 10, 2011

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT: Thư gửi mẹ!



"Mẹ yêu thương! Không biết có bao giờ mẹ sẽ đọc được những dòng chữ này, trong bức thư con viết cho mẹ mà không bao giờ muốn mẹ đọc. Có thể vĩnh viễn, mẹ sẽ không bao giờ đọc được nó, không bao giờ bí ẩn này đến được với mẹ. Điều đó thật tốt biết bao. Bởi nếu nó đến với mẹ, biết đâu con lại đau khổ nhiều hơn khi con muốn giữ nó trong lòng..."



Kính thưa các anh các chị trong ban biên tập,

Tôi tìm thấy bức thư này của con gái tôi viết khi cháu tròn 18 tuổi. Cháu viết cho tôi, nhưng chưa bao giờ tôi nhận được bức thư này vì nó không hề đến được tay tôi trừ phi lúc này đây tôi tìm thấy nó. Và tôi đã giữ nó cho đến ngày hôm nay, nghĩa là sau 5 năm kể từ ngày chồng tôi đi xa, kể từ ngày tôi còn lại một mình trên cõi đời này thì tôi mới đủ can đảm để nhìn vào một sự thật. Cho dù sự thật này kéo tôi gần với sự kết thúc đời sống này hơn, như tôi đã muốn thế.

"Mẹ yêu thương! Không biết có bao giờ mẹ sẽ đọc được những dòng chữ này, trong bức thư con viết cho mẹ mà không bao giờ muốn mẹ đọc. Có thể vĩnh viễn, mẹ sẽ không bao giờ đọc được nó, không bao giờ bí ẩn này đến được với mẹ. Điều đó thật tốt biết bao. Bởi nếu nó đến với mẹ, biết đâu con lại đau khổ nhiều hơn khi con muốn giữ nó trong lòng. Nhưng ngày mai con rời bỏ nơi này rồi. Ngày mai con sẽ bỏ mẹ đi xa, vì thế nếu con mang đi hết tất cả của con mà không bỏ lại nơi mẹ một chút gì, con e rằng, con sẽ khổ đau hơn gấp bội. Sự thật phải được bước ra dưới ánh sáng, cho dù sự thật ấy có xấu xa và tàn nhẫn đến đâu. Con cần phải thú nhận với mẹ mọi điều, để con được sống lại cuộc sống của con, tìm lại được yêu thương và hạnh phúc sau tất cả những gì con đã đánh mất. Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nhé, đừng đau đớn quá nhé nếu mẹ đọc được những dòng này. Con không muốn phải làm cái việc tàn nhẫn nhất là làm đau lòng mẹ.

Mẹ nói với con, bố mất ở chiến trường, và mẹ chỉ lên trên bàn thờ có bức ảnh không rõ mặt. Mối liên hệ ruột rà của mẹ và con thì chỉ duy nhất con và mẹ. Mẹ con mình ở một vùng đất xa lạ, nơi con sinh ra nhưng con luôn cảm thấy xa lạ, bởi mẹ và con chỉ có mình nhau, không có ông bà, dì chú, cô bác, và những gì liên quan đến bố ngoài bức ảnh nhòe nhoẹt ấy. Con lớn lên trong sự cô độc của mẹ. Con là một đứa trẻ nhạy cảm sớm, để không bao giờ gạn hỏi mẹ tại sao con sinh ra. Mẹ không muốn nói về gốc gác của con, của gia đình, nên con không bao giờ hỏi về cái người đàn ông trong bức ảnh đặt trên bàn thờ. Con không muốn một sự xáo trộn, trong khi với tình yêu thương bao la của mẹ, con nghĩ mình đã đủ để hạnh phúc.

Cái ngày con 15 tuổi, con vừa lớn để thành thiếu nữ, mẹ 32 tuổi, vừa từng trải để là người đàn bà hoàn thiện thì có một người đàn ông đã bước vào cuộc đời của mẹ con mình. Đó là ba của con. Con gọi người ấy bằng ba vì con yêu mẹ, con thương quý mẹ nhất trên đời là một nhẽ. Nhưng người đàn ông ấy đáng kính trọng hơn thế nhiều lần bởi ông ấy biết xót xa mẹ, chở che mẹ và yêu thương con gái của mẹ. Oái oăm thay, cái ngày người đàn ông lớn của mẹ con mình xuất hiện cũng là ngày cuộc sống của mẹ con mình thay đổi. Thay đổi không phải vì mẹ bớt yêu thương con, vì mẹ đang quá hạnh phúc vì yêu và được yêu mà vì con bỗng dưng đã lớn, đã thấy một nỗi trống vắng khôn cùng, khắc khoải khi người đàn ông con gọi bằng cha vẫn mãi mãi chỉ là bức ảnh vô tri mẹ đặt trên bàn thờ. Con đã không hề biết rằng mẹ con mình thiếu khát một bờ vai của người đàn ông, thiếu khát sự mạnh mẽ và ấm nóng của một người đàn ông.

Người đàn ông của hai mẹ con mình xuất hiện đúng vào khoảnh khắc ấy. Con không giống những đứa trẻ khác oà khóc hay hoảng sợ, hay tủi thân hờn giận khi mẹ có một người đàn ông ngoài con, cuộc sống của mẹ bây giờ là yêu thương, dâng hiến thêm cho một người khác nữa ngoài con. Con đã đón nhận người đàn ông của mẹ tự nhiên như cỏ cây đón ánh nắng mặt trời, như mặt đất khô khát đón những cơn mưa dịu mát. Từ khi mẹ có ba, gia đình ta đỡ chông chênh hơn, và con cũng hạnh phúc hơn. Con chờ người đàn ông của mẹ trở về trong căn nhà của mình một ngày nào đó, bữa cơm tối sum họp, con chờ một đám cưới của mẹ như phải thế.

Nhưng con không biết rằng 16 tuổi, con nghĩ về người đàn ông của mẹ nhiều hơn, chờ đợi sự xuất hiện ấy nhiều hơn. Tại sao, con không thể lý giải được. Có lẽ ngôi nhà của mẹ con mình thiếu bóng dáng người đàn ông quá lâu, và người đàn ông của mẹ đã xuất hiện đúng vào lúc, tâm hồn con vừa hé mở ra với thế giới bên ngoài. Hoặc có thể tại vì người đàn ông của mẹ quá tuyệt vời, ông đã đến và mang theo cả một thế giới mới mẻ, đầy ắp yêu thương tràn vào cuộc sống của hai mẹ con mình. Rồi con nhận ra con cũng yêu người đàn ông ấy theo cái cách mà mẹ yêu. Con muốn được ông ấy ôm con vào lòng, muốn sờ vào cái cằm đầy râu, hàng râu quai nón xanh xanh trên quai hàm, và nép mình vào bờ ngực chắc chắn của người đàn ông của mẹ.

Người đàn ông của mẹ cũng trạc tuổi với mẹ, bởi vậy con không hề thấy khoảng cách tuổi tác cản trở những tình cảm khác lạ nảy sinh. Mẹ ơi, thề với mẹ là con đã yêu người đàn ông của mẹ lúc nào con cũng không biết nữa. Chỉ đến khi mẹ nói chuyện với con rằng mẹ đã yêu người đàn ông ấy, tương lai, người ấy sẽ về sống cùng với mẹ con mình, con sẽ gọi người ấy bằng ba, thì con mới vội vàng chạy trốn vào phía sau góc nhà và khóc. Lúc đó, mẹ không để ý, mẹ đang hạnh phúc, thường thì khi người ta đang hạnh phúc, họ ít nhìn thấy những đau khổ của người xung quanh. Con không thể trách mẹ.

Chỉ có điều người đàn ông ấy biết con khóc. Ông đã đi tìm con, ôm vai con và ngồi với con rất lâu sau góc nhà. Người đàn ông ấy biết trái tim con thổn thức. Nhưng ông ấy đã im lặng, đã ôm vai con mà thở dài và không nói bất cứ điều gì. Tại sao thế hả mẹ?

Khi mẹ nói với con chuyện riêng của mẹ, thì cũng là lúc con nhận ra con cần người đàn ông của mẹ nhiều hơn việc cần một người cha. Tại sao lại trớ trêu đến vậy? Tại sao tình yêu đầu đời của con lại chính là tình yêu cuối cùng của mẹ? Con biết, người đàn ông ấy đã rất yêu mẹ, khi ông ta sẵn sàng cưới một người phụ nữ đã từng có một đứa con, trong khi bản thân ông ấy chưa từng trải qua một cuộc hôn nhân nào khác. Có phải người đàn ông ấy cũng đã coi trọng cảm xúc thiêng liêng của mình mà bất chấp dị nghị, thói đời để nhận về cuộc đời ông thêm hai cuộc đời hao khuyết nữa là mẹ và con.

Đám cưới của mẹ vẫn chưa xảy ra, và con đã tròn 18 tuổi. Nhiều khi con đã nghĩ rằng, chỉ có con mới có quyền yêu người đó, chỉ con mới xứng đáng. Mẹ không có cơ hội nữa, mẹ đã tuột mất cơ hội bởi éo le của số phận mẹ.

Ngày con 18 tuổi con quyết định đoạt lấy tình yêu của mình. Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ đã độc ác và tàn nhẫn với mẹ, cũng là với chính con khi chiếm đoạt hạnh phúc của mẹ. Nhưng nếu con để mẹ được hạnh phúc thì con sẽ đau khổ. Con phải yêu chính bản thân mình hơn yêu mẹ, điều mà tất thảy các đứa con  đều làm vậy. Mẹ có biết người đàn ông của mẹ đã làm con đau đớn đến mức nào không. Ông ấy đã chối từ con. Ông ấy nói với con rằng, ông ấy chỉ xem con như con gái và ông ấy yêu mẹ, mẹ cần ông ấy hơn con cần... Rồi con sẽ thay đổi. Con có cả thế giới ở phía trước. Ông ấy không thể bỏ mẹ để đến với con, rằng con đừng bao giờ nói với ông ấy như vậy nữa.



Mẹ ơi, con đã khóc, đã tổn thương kinh khủng, đó là hai ngày đêm đầu tiên trong đời con không trở về nhà khi đêm xuống. Con nói với mẹ rằng con đến nhà bạn, thực ra là con muốn trốn chạy cảm giác ê chề. Mẹ vẫn không hề biết điều gì đang xảy ra trong tâm hồn con gái mẹ, cho dù đó là bão. Khi hạnh phúc, họ ít nhìn thấy bão tố của người khác. Nhưng người đàn ông của mẹ thì biết vì sao.
Ông ấy đã đi tìm con trong mưa rơi, gió lạnh, đã gõ cửa những người bạn ít ỏi của con để biết chắc chắn rằng con được an toàn. Không, hôm ấy lần đầu tiên, con đã đến quán rượu và muốn uống rượu như những kẻ hư hỏng. Ông ấy đã tìm thấy con, đã ôm chặt con vào lòng, đã dìu con trở về nhà bạn con mà không phải là nhà của mẹ. Dưới trời mưa, con đã ôm chặt người đàn ông của mẹ, đã hôn, đã muốn làm một người đàn bà trong sự gồng mình chịu đựng quá sức của ông ấy. Và trong gió lạnh, trong mưa, trong nụ hôn, trong sự cuồng nhiệt được giấu giếm và đè nén, che kín đến tận cùng, con nhận ra ông ấy gục ngã bởi con.

Con đã sống lang thang hai ngày ở nhà bạn bè dưới sự kiểm soát của ông ấy. Mẹ thì không hề biết, mẹ chuẩn bị cho đám cưới cuối năm, và hạnh phúc tưng bừng. Lúc hạnh phúc quá, mẹ không nhìn thấy nỗi đau khổ nơi người khác, ngay cả con gái của mình. Ngày thứ 3, ông ấy gọi con ra công viên ngồi chơi. Ông ấy nhìn sâu vào mắt con, ánh nhìn nghiêm khắc và lạnh lùng: "Nếu con còn như vậy nữa, ba sẽ ra đi. Ba sẽ không ở lại với mẹ con đâu, nếu con không hạnh phúc. Ba nghĩ, có lẽ ba nên ra đi thì hơn. Nhưng con nhớ rằng ba chỉ yêu một mình mẹ con và ba muốn cưới mẹ con làm vợ. Ba chỉ muốn con là con gái của ba". Không biết khi nói câu đó xong, người đàn ông của mẹ đã trống rỗng đến thế nào. Con lê bước trở về nhà. Người ra đi phải là con. Phải là con.

Con lao vào học tập. Con thi được học bổng đi nước ngoài. Mẹ và người đàn ông ấy cưới nhau. Con về nhà muộn hơn, tránh gặp ba hơn, và con sợ phải nhìn sâu vào đôi mắt trầm buồn và những lần rít thuốc lá của ba nơi cửa sổ. Lúc này, thật lòng, con muốn mẹ và người đàn ông ấy hạnh phúc. Ngày mai, con sẽ lên máy bay đi xa… Nhưng thật cay đắng và đau đớn vô cùng khi con nhận ra tận sâu cõi hồn mình con đã yêu và chỉ yêu một người đàn ông duy nhất, đó chính là người đàn ông của mẹ. Tận mãi đến sau này, chắc vẫn thế, con biết tìm đâu hình bóng một người đàn ông trìu mến, và cao thượng như người đàn ông của mẹ ở giữa cõi đời mênh mông và thẳm sâu này". Con gái: Tu Hú.

Con gái tôi đã có chồng và con thành đạt. Chồng của con gái tôi là một người Pháp, gia đình chúng sinh sống ở Pháp, một năm đôi lần bay về thăm vợ chồng tôi. Thật bất công cho chồng tôi là tôi không thể sinh nở cho chồng tôi một mụn con nào. Chúng tôi cưới nhau khi cả hai 34 tuổi. Nhưng không hiểu sao, tôi không thể có thai thêm lần nữa. Đã nhiều lần tôi nói với chồng tôi anh nên bỏ tôi để lập gia đình mới và có con. Nhưng lúc nào anh cũng yêu thương tôi bằng một tình yêu thương trìu mến. Anh nói, chỉ cần tôi thôi, không cần gì hơn khác. Tôi không tìm thấy dù chỉ là một khoảng trống nhỏ trong tình yêu anh dành cho tôi những lúc bên cạnh tôi. Chồng tôi cũng là người ít nói, lặng lẽ. Tôi đã không hề nhận ra trong quãng thời gian dài tôi ở bên cạnh con gái, và đã sống với anh một điều gì khác lạ, cho đến tận khi căn bệnh ung thư quái ác cướp mất anh, và cho đến khi tôi đọc được bức thư này.


Kính thư: NTL


Lời BBT ANTG
Bạn đọc thân mến! Lần đầu tiên, chúng tôi nhận được một câu chuyện có cách viết khá lạ. Có hai bức thư gửi đến tòa soạn trong một câu chuyện. Thư của con gái gửi cho mẹ, và của mẹ gửi cho tòa soạn. Chúng tôi đã sững sờ trước những gì chứa đựng bên trong hai bức thư của câu chuyện khó tin nhưng có thật này. Cũng rất lạ là người mẹ, khi gửi bức thư của con gái viết cho bà, chúng tôi không nhận thấy một dòng nào là nỗi đau, là sự yếu đuối, sự cần được chia sẻ và mong có một lời khuyên cho tình trạng hiện nay của mình. Chính vì thế, sức nặng của câu chuyện dường như dồn nén hơn, gợi hơn và cũng đau đớn nhiều hơn chăng.

Dù vậy, bà NTL kính mến, chúng tôi vẫn muốn dành cho bà một lời chia sẻ. Bà không phải ân hận hay giày vò, bà không phải cảm thấy đau nơi trái tim thêm một lần nào nữa. Chúng tôi mạo muội đoán rằng cuộc đời bà đã truân chuyên rồi, trái tim bà đã nhiều lần kiệt sức rồi, bởi vậy hạnh phúc đến với bà là hoàn toàn chính đáng, là tất cả những gì bà có quyền được hưởng. Bà là người vợ hạnh phúc bởi có một người chồng tuyệt vời, và là một người mẹ hơn cả hạnh phúc bởi có một đứa con gái sâu sắc và yêu thương mẹ.

 Mười tám tuổi, nhưng con gái bà đã suy nghĩ từng trải và sâu sắc. Sự lựa chọn của con bà, của chồng bà là sự lựa chọn đáng trân trọng. Chúng tôi mong bà hạnh phúc và bình yên.

Theo ANTG

0 comments: