21 tháng 7, 2010

Mắm tôm

Bắt đầu thế nào nhỉ?
Thế này vậy. Hồi mình còn bé, có rất nhiều thứ mình không thể ăn được/không dám ăn/không muốn ăn. Đặc biệt là các loại mắm. Đặc biệt hơn nữa là mắm tôm. Mà nhà mình thì lại rất hay ăn mắm tôm. Vì cả nhà thích ăn đậu rán.

Mình thì không thích một chút nào. Mình nghĩ là cái thứ mắm đó, cái mùi thật là kinh chết đi được, mà nhìn thì lại đâu có gì hấp dẫn lớn lao đâu cơ chứ. Thật không hiểu nổi cả nhà mình có thể thích nó ở cái điểm nào chứ?

Mẹ mới bảo: "Con cứ ăn thử đi, ngon lắm!"
Mình mới đáp: "Không, không muốn ăn đâu!"
Mẹ lại (dịu dàng) nói: "Nhưng đậu rán phải ăn mắm tôm mới ngon!"
Mình mới lại đáp: "Đậu ngon thế này, ăn không đã ngon rồi mà!"
Mẹ (đã gần hết dịu dàng) mới nói: "Mẹ hỏi con, cái việc ăn là một trong những việc làm cơ bản nhất, chưa kể con không ăn là con không sống nổi rồi. Thế mà con còn kén chọn, còn không muốn, còn không dám, thì đến lúc con lớn lên, cứ việc gì mà không vừa ý là con không làm à? Làm người đâu có dễ như thế nhỉ?"

Lúc đó nói thật, mình cũng không hiểu ý mẹ cho lắm. Nhưng chỉ cảm thấy, có vẻ mẹ rất muốn mình thử và mình thì không muốn mẹ phật lòng. Nên nhắm mắt thử.

Chạm vào đầu lưỡi là cái vị mằn mặn, chua chua. Nhưng không có gì khó chịu. Thế rồi khi vào đến trong miệng, mũi ngửi thấy một mùi thơm nồng, hăng hăng và trào vào trong cổ họng là một hỗn hợp của rất nhiều vị khác nhau - ngọt, chua, cay, mặn, chát - vị nào cũng thật gắt, nhưng lại hòa quyện thành một cảm giác đậm đà rất thú vị.

Ngon rùng mình. Và mình nghiện mắm tôm từ hôm đó. Giờ cứ nghe thấy cái tên, ngửi thấy cái mùi là lòng chộn rộn. Thèm lắm.

Ngày hôm đó, mẹ đã không chỉ dạy cho mình ăn mắm tôm, mẹ còn dạy cho mình một bài học lớn: cái ấn tượng ban đầu chẳng có nghĩa lí gì cả, và đừng bao giờ để bị đánh lừa bởi một ấn tượng ban đầu không tích cực, bởi đằng sau nó có thể ẩn chứa biết bao điều thú vị.
(St)

0 comments: