31 tháng 12, 2009
Khúc giao mùa
Vài dòng tâm sự trước thềm năm mới
Sông Lô chiều cuối năm
Không ít nhà đầu tư đổi đời trong năm 2009
Năm 2009 có lẽ là năm đáng nhớ với rất nhiều NĐT, bởi 1 đây là năm "gỡ gạc", thậm chí là cơ hội tốt để "lên đời " với không ít NDT mạnh dạn tham gia thị trường và có thêm phần may mắn.
Giới đầu tư Sài Gòn chắc không lạ một NĐT (X.), nhờ chứng khoán mà đến đầu năm 2008, anh đã có trong tay hơn 1 000 tỷ đồng. Nhưng, có lẽ anh cũng là những người đầu tiên cảm nhận chính xác mức độ ảnh hưởng của cơn bão tài chính, khi công cụ giúp anh sớm đưa mình lên bậc tỷ phú là đòn bẩy tài chính đã nhanh chóng "phản tác dụng". Tổng tài sản của anh đầu năm 2009 đã rơi vào cảnh âm với con số nợ ròng xấp xỉ 200 tỷ đồng, khiến X. rơi vào cảnh cận kề "phá sản ".
Nhiều người đặt câu hỏi, ở hoàn cảnh đó, anh liệu có thể bình tĩnh mà vượt qua khó khăn tột cùng này? Nhưng, "khủng hoảng tạo ra người giàu"!
Cũng với tốc độ nhanh như khi tiền ra đi, bằng sự nhanh nhạy và nắm bắt kịp thời cơ hội đầu tư, với nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn với thị trường và am hiểu DN, chỉ 8 tháng sau, tài sản của anh lại nhanh chóng quay về mức... ngàn tỷ đồng. Có 1 kinh nghiệm mà những NĐT thân quen của anh rút ra từ chính những thăng trầm của anh là: mất tiền từ chứng khoán thì chỉ có chứng khoán mới có thể sớm bù đắp lại được.
Bản thân người viết cũng từng được chứng kiến sự thành công (đến thời điểm này) của NĐT D. kể từ khi cậu còn là sinh viên của một trường đại học tại Hà Nội. Tham gia thị trường từ những năm 2004, với số vốn chưa đến 10 triệu đồng.
Sau 4 năm tham gia thị trường, cái được lớn nhất của D. không phải là số tiền thu được (lúc nhiều lên khoảng 1 tỷ đồng, kiếm được nhờ liều lĩnh vay tiền từ người quen đánh chứng khoán, thậm chí, đôi khi vay nóng với lãi suất gần... 1%/ngày), mà là sự am hiểu thị trường, thuộc làu từng mã chứng khoán với từng đặc điểm DN, từ lãnh đạo như thế nào, đặc thù ngành nghề ra sao, đối tác hay các chỉ tiêu tài chính...
Đầu năm 2009, với số vốn duy trì ở mức gần 500 triệu đồng, sự mạnh dạn đã giúp D. nhanh chóng nâng số tiền của mình lên và sau đó là chuyển qua "chơi " trên thị trường chính thức.
Hơn 1 tháng trước, gặp lại D. trong sự "lột xác" hoàn toàn, không còn dáng dấp của cậu sinh viên năm nào, D tự tin cho biết: "Đầu năm 2010, em sẽ có 100 tỷ đồng". Nhưng, D. cũng chia sẻ thêm: "muốn nhanh thì phải... từ từ, vì TTCK mà, nếu không cẩn thận, công sức năm 2009 sẽ ra đi hết".
Tất nhiên, đây chỉ là 2 trong số không ít trường hợp giàu lên nhờ chứng khoán. TTCK, với những biến động mạnh mẽ đã tạo cơ hội làm giàu "không thể nhanh hơn " với những người bản lĩnh và gặp thời.
Nhưng, chừng ấy con người thành công, có thể, cũng sẽ có lượng người như vậy thất bại. Điều quan trọng, nếu coi chứng khoán là kênh đầu tư thực thụ, chứ không phải là canh bạc ngắn hạn, thì thành công chắc chắn không nỡ... từ chối NĐT.
(St)
30 tháng 12, 2009
Nếu như bạn muốn làm vừa lòng tất cả mọi người
Một người đàn ông, một cậu bé con và 1 con lừa đang trên đường đi đến thị trấn nhỏ. Cậu bé cưỡi trên lưng con lừa và người đàn ông đi bộ dắt con lừa.
Họ đi qua 1 một số người và những người này đang xì xào rằng thật là đáng xấu hổ khi người đàn ông lớn tuổi rồi mà phải đi bộ còn cậu bé thì vẫn thản nhiên ngồi trên lưng lừa. Người đàn ông và cậu bé con bàn nhau rằng có lẽ những lời chỉ trích kia là đúng và thế là họ đổi vị thế cho nhau.
Sau đó, một số người nhìn thấy họ và lại chỉ trỏ: “Thật là đáng xấu hổ, anh ta lớn thế kia rồi mà bắt cậu bé con đi bộ.”
Cả 2 quyết định là cùng nhau đi bộ.
Đi được 1 đoạn, những người đi đường lại chú ý và xì xào, họ cho rằng 2 người này thật ngốc khi có lừa mà không biết cưỡi để cả 2 phải đi bộ.
Và thế là, họ quyết định cả 2 cùng cưỡi lừa.
Chưa kịp vui mừng vì không phải đi bộ, họ lại gặp mấy người đi đường với những lời chỉ trích khó nghe: “Thật là đáng xấu hổ khi 2 người kia bắt con lừa tội nghiệp chở nặng như vậy.”
Cậu bé và người đàn ông nghĩ rằng những lời chỉ trích đó rất đúng và quyết định cả 2 sẽ vác con lừa trên vai.
Khi đi qua cầu, 2 người tuột mất lừa và cả 2 cùng rơi xuống suối.
Bài học rút ra: “Trong cuộc sống, nếu như bạn có tham vọng làm vừa lòng tất cả mọi người thì sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế đấy!"
(St)
29 tháng 12, 2009
Làng hoa Tây Tựu
28 tháng 12, 2009
Chicken a la Carte
27 tháng 12, 2009
SIGNS
Jason, un homme célibataire, s'ennuie tellement car il est célibataire...
Mais un jour au travail, il va faire une rencontre...
25 tháng 12, 2009
Chẳng sao cả
Nàng tất nhiên lại càng không biết
Nhưng họ vẫn hiểu nhau được hết
Nào có cần lời lẽ gì đâu
Chàng không biết có yêu thật nàng không
Nàng tất nhiên lại càng không biết
Nhưng điều đó đã không đủ sức
Gây khó khăn cho họ trên đường
Chàng không biết phải sống sao đây
Nàng tất nhiên lại càng không biết
Nhưng đời họ vẫn đều nhịp bước
Với buồn, vui, sướng, khổ của đêm ngày
Chàng không biết nàng cần chàng đến đâu
Nàng tất nhiên lại càng không biết
Chẳng sao cả, số phận cho đến chết
Đã gắn hai người bền chặt cùng nhau.
24 tháng 12, 2009
Mòn quà Giáng sinh em ước là Anh
23 tháng 12, 2009
Quà Giáng sinh
22 tháng 12, 2009
Hai đôla và một giờ
Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai 5 tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:
- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?
- Được chứ, con hỏi gì? – ông bố đáp.
- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?
- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại đi hỏi một việc như thế hả? – ông bố hết kiên nhẫn.
- Con muốn biết mà - đứa con nài nỉ.
- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết thì bố sẽ nói. Bố làm được $2 một giờ đồng hồ.
- Ôi - đứa bé suy nghĩ một lát rồi rụt rè hỏi - Bố cho con vay $1 được không?
Ông bố rất bực mình:
- Nếu lí do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi. Hãy suy nghĩ tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu.
Đứa bé lủi thủi đi vào phòng và đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?
Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ ra rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con:
- Con ngủ chưa?
- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.
- Bố suy nghĩ rồi, có thể là bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một dollar.
Cậu bé nhận lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.
Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con ngồi đếm tiền, ông bố càu nhàu:
- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?
- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng – Bây giờ thì con đủ rồi!
Bố ơi, đây là $2, con có thể mua được một giờ trong thời gian của bố không?
(St)
21 tháng 12, 2009
Như chờ tình đến rồi hãy yêu...
Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần lên, nhích dần lên... Sống là không chờ đợi. Dù chỉ là mấy mươi giây.
Tôi nhớ có một hôm nào đó, em nói với tôi rằng đó là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.
Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần bài học của cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?
Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng đến mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu "theo trào lưu" chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em...
Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.
Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố sức đạp cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Và cuối cùng, sâu anh hoá thành bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong cái kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài. Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm khóc ròng nhìn đứa em bị đàn kiến tha đi.
Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng "Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra". Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời.
Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới bên ngoài tác động. Xuân qua Hè tới. Đông sang Thu về. Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé. Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều gì sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa.
Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu nồng đượm rồi hãy uống, như chờ tình đến rồi hãy yêu...
18 tháng 12, 2009
17 tháng 12, 2009
TÔI YÊU CHỨNG KHOÁN