31 tháng 10, 2012
30 tháng 10, 2012
GÓC LÃNG ĐÃNG: Em bỏ quên tình yêu này...
Em đi!
Sao không mang tình yêu của tôi đi theo?
Em bỏ lại tôi với tình yêu của chính mình.
Một giấc mơ bị bỏ ngỏ.
Lúc anh nhìn em lần đầu tiên, cái vẻ tinh nghịch trẻ con của em đã hút hồn anh. Anh là kẻ tin vào tình yêu sét đánh và anh đã bị đánh trúng. Và anh đã chết. Chết trong hạnh phúc. Chết vì được yêu em. Anh cứ ngỡ rằng anh yêu và được yêu. Chính em đã làm cho anh nghĩ như vậy. Anh thấy sung sướng khi được đi chơi với em. Được cầm tay, được ôm em và chọc ghẹo em, chê em béo, chê em này nọ. Và có lẽ chẳng bao giờ em hiểu được những gì anh nói. Với anh yêu là như thế. Giống như bố mẹ hay mắng yêu con cái của mình. Còn anh, anh chê em với tất cả nồng nàn tình yêu anh dành cho em.
Em còn bé. Có thể, đôi lúc những suy nghĩ của em tỏ ra chững chạc. Nhưng em vẫn là một cô bé và với anh em chỉ là một cô bé mà thôi.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu cuả mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình. Vì anh biết anh yêu em thế nào khi chúng ta chia tay.
Một cánh cửa đóng lại. Tất cả những gì trong đó sẽ phải là dĩ vãng. Một cánh cửa khác sẽ mở ra. Và anh chất vào đó những yêu thương. Liệu anh có phải đóng nó thêm một lần nữa?
Tan vỡ!
Bao giờ cũng thế. Thường là bắt nguồn từ một phía. Em không yêu anh nhiều như những gì anh đáng được nhận. Bỏ lại một khoảng trống trong lòng anh. Có lẽ anh sẽ cần nhiều thời gian để lấp đấy cái khoảng trống vô hình và lạnh lẽo ấy.
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh.
Em bỏ quên tình yêu này!
Tôi gọi em!
Em không nói gì và bỏ đi.
Lạnh lùng và dứt khoát.
Khoảnh khắc ấy tôi hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác. Nhưng liệu có làm được?
Mặt trời vẫn chiếu sáng, một ngày đẹp đẽ. Hôm nay là thế nhưng biết đâu ngày mai lại mưa giông sấm chớp. Hôm nay tôi buồn lắm nhưng biết đâu ngày mai trái tim sẽ vui trở lại. Tự an ủi mình. Nếu bạn mất niềm tin, bạn sẽ mất nhiều thứ khác.
Ngày mai ....
Hy vọng rằng ngày mai cũng xinh đẹp như hôm nay.
Bầu trời cũ, mặt trời cũ nhưng những đám mây sẽ khác. Cơn gió cũng lạ và lòng sẽ chẳng đớn đau.
Minh Nguyễn
CHUYỆN KHÓ TIN CÓ THẬT: Tôi không thể giải mã cuộc đời mình (P1)
Tôi chưa hiểu phải bắt đầu câu chuyện cuộc đời mình từ đâu, tôi vốn là người sống khép kín. Tôi hầu như chẳng bao giờ thổ lộ những điều thầm kín của mình với bất cứ ai, kể cả con giai tôi, người mà tôi yêu thương nhất trên đời. Viết ra thế này, tôi cảm thấy thoải mái hơn, tôi chỉ phải đối diện với màn hình máy tính.
Tôi cũng không mong câu chuyện của mình sẽ được đăng trên quý báo, tôi chỉ muốn có người đọc nó, cho tôi một lời khuyên, và hơn hết, tôi sẽ được giải thoát khỏi hòn đá tảng đè nặng trong tâm khảm mình gần 30 năm trời.
Thời thiếu nữ, tôi là một cô gái mà bây giờ, ngôn ngữ của các bạn trẻ gọi là “trời bắt xấu”. Những năm học phổ thông, tôi không hề có bạn trai. Thực ra, không một chàng trai nào để mắt đến tôi, dành cho tôi ánh nhìn thân thương âu yếm. 4 năm học đại học, trong khi các bạn nữ cùng khóa cùng lớp rộn ràng với những mối tình nay nở mai tàn, tôi luôn thui thủi một mình. Tôi chỉ nhận được hoa từ bạn trai trong dịp họ “phát chẩn” đồng loạt cho nữ giới vào các ngày 8-3 và 20-10. Tôi luôn đắm chìm trong sự mặc cảm và nỗi cô đơn tưởng như khó cách chi giải thoát nổi.
Chính vì buồn và tủi phận, tốt nghiệp ra trường, mặc cho bố mẹ sắp xếp cho tôi chỗ làm ở thành phố quê hương, tôi vẫn xung phong lên dạy học ở một huyện vùng cao. Quyết định của tôi khiến bố mẹ rất bực bội, tôi biết ông bà, bằng vị thế của họ đã nhắm cho tôi một người đàn ông sẽ ngỏ lời cầu hôn với tôi, đồng ý làm chồng tôi để đổi lại, được bố mẹ tôi thu xếp ổn thỏa cho một tương lai đàng hoàng, không phải bon chen vất vả.
Dù luôn khao khát có một người đàn ông ở bên, luôn mơ tưởng tới ngày có chàng hoàng tử đến bên nói cùng tôi những lời âu yếm, tôi vẫn kiên quyết bỏ qua tất cả mọi sự định đoạt của bố mẹ và xách va ly lên đường. Bố mẹ tôi như phát điên, ông bà gần như muốn từ mặt tôi. Tôi biết bố mẹ giận thì cay nghiệt thế thôi, chứ tôi là con, ông bà làm sao dứt bỏ được. Tôi yêu cái huyện vùng cao hanh hao se lạnh ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đặt chân tới đó trong lần về thăm nhà người bạn cùng lớp.
Ngày ấy, cách đây tròn 30 năm, một cô gái miền xuôi lại tốt nghiệp đại học, về dạy học ở một nơi xa lơ xa lắc như vậy cũng là chuyện lạ, bởi ngay cả bạn tôi, dù quê ở đó, nhưng rất nhiệt tình trốn tránh chuyện hồi hương bằng cách lấy chồng ngay lúc chưa tốt nghiệp. Tôi được phân về trường dân tộc nội trú của huyện. Huyện nghèo, đường xá xa xôi, thuở ấy từ nhà tôi lên tới nơi, nhanh cũng mất hai ngày đường ô tô, đời sống bà con còn khó khăn nheo nhóc, nhưng trường nội trú vẫn được đầu tư xây cất kiên cố.
Trường của tôi gần như là nơi khang trang sạch đẹp nhất huyện, lại ở ngay trung tâm nên thường ngày, bà con từ các bản đi chợ đi lên thị trấn thường ra vào trú mưa tránh nắng, đốt lửa sưởi ấm nhờ. Học sinh đều là người dân tộc, hiền lành thuần phác, rất quý cô giáo miền xuôi, các em nhanh chóng coi tôi như người thân, có chuyện gì cũng tâm sự, cha mẹ đi rừng đi nương tìm được bầu mật ong hay cây măng non cũng dành mang tới cho tôi. Sống giữa các em, lòng tôi dịu lại. Tôi có cảm giác như Bạch Tuyết giữa các chú lùn, được tôn trọng, được yêu và được thấy mình hữu ích.
Cuộc sống lần hồi qua đi, tôi đã sắp đi qua thời con gái ở miền đất xa lạ, cách gia đình mình hàng vài trăm cây số. Ngày lên lớp, tối tối lại lọ mọ một mình trong căn phòng độc thân, tôi chả còn thú vui nào khác ngoài đọc sách. Lâu lâu có thầy cô giáo nào về thành phố, tôi toàn nhờ mua hộ sách.
Từ ngày lên huyện, tôi chưa một lần về thăm nhà. Bố mẹ không đoái hoài gì tới tôi và tôi cũng chả liên hệ gì với ông bà. Sợi dây nối gia đình lỏng lẻo nên tôi chả còn lưu luyến về xuôi. 5 năm sau ngày về huyện, tôi tưởng đã đích thực trở thành người vùng cao. Cũng đi bộ giỏi, leo núi giỏi, không còn sợ bóng đêm và cũng chả thèm để ý muỗi mòng hay các loại súc vật bà con thả rông khắp đường.
Phòng tôi ở còn một đồng nghiệp nữa, một cô giáo đã cưới chồng và chưa có con. Chồng cô ấy công tác cùng tỉnh, cách huyện chúng tôi chừng trăm cây số. Lâu lâu anh ta lại lên thăm vợ, tranh thủ ở cùng vợ vài ngày. Khi chồng tới, cô bạn tôi kéo xềnh xệch tấm cót ép chia đôi căn phòng tập thể, bỏ mặc tôi trơ trọi một mình ở cái giường cá nhân gian ngoài. Đêm tĩnh mịch, tiếng rầm rì trò chuyện của vợ chồng người bạn, cả những tiếng lào xào, điệu cười trêu nhau, cả những âm thanh rất lạ mà tôi chưa từng biết tới từ buồng cô bạn văng vẳng bên tai, khiến tôi không cách chi chợp mắt. Trong tôi chợt thức tỉnh một cảm giác lạ lùng, những giấc mộng mơ hồ mà tôi chưa từng gặp bao giờ. Nhiều đêm mất ngủ, sáng dậy tôi cứ nôn nao, lên lớp mà đầu óc còn váng vất lờ đờ như người ốm dở. Sau này chồng của bạn hay về thăm vợ hơn, tôi thấy bất tiện nên đề nghị nhà trường cho đổi phòng. Nhà trường cũng thông cảm, phân riêng cho tôi một phòng trống, để tôi được tự do hơn trong sinh hoạt hàng ngày.
Ở riêng, không còn va chạm với những thanh âm lạ lùng từ phía buồng của vợ chồng bạn, tôi cũng không vì thế mà dễ ngủ hơn. Ngược lại đêm đêm, tôi hay chạm phải những giấc mơ lạ lùng. Trong mơ, tôi chìm vào những cảm giác rất lạ, những cảm giác mà tôi không thể bắt gặp vào ban ngày. Lúc ấy, tôi không hiểu những cảm giác đó là gì, tôi chỉ thấy rất khoan khoái, rất dễ chịu và tôi luôn mong ngóng giấc mơ đó đến với mình giữa giấc ngủ...
Tần suất giấc mơ trở lại trong tôi dày đặc hơn, tôi e dè, tưởng mình mắc phải căn bệnh gì đó nên có lần tôi thu hết can đảm, ngập ngừng thổ lộ với cô bạn đồng nghiệp. Cô ấy tròn mắt nhìn tôi, cười khùng khục rồi nói, cậu lấy chồng đi. Tôi rất cáu, và lập tức thấy ân hận vì đã lỡ lời tâm sự cùng cô ấy những điều gan ruột. Tôi tránh mặt bạn, nhưng những giấc mơ vẫn ẩn hiện. Tôi càng ngày càng thấy mệt mỏi rã rời. Có lúc tôi đã ân hận vì quyết định bồng bột của mình ngày ra trường, tôi muốn về nhà tạ tội cùng cha mẹ nhưng lên lớp, nhìn ánh mắt các em học sinh luôn hướng về mình, tôi lại tĩnh tâm đôi chút.
Tôi như một cái cây khô mòn, héo úa, dù tuổi đời chưa tới 30. Lúc nào tôi cũng mong chóng hết ngày, đêm mau xuống để nhắm mắt lại, đợi giấc mơ đến. Cho tới một ngày, một đêm thật lạ lùng. Dạo ấy là mùa hè, giáo viên trong trường đều về quê gần hết, chỉ còn mình tôi và vài người nữa cũng không có nơi chốn để về giống tôi. Đêm mùa hè nơi này trời rất mát, nhiều đêm còn se lạnh như mùa thu dưới xuôi. Không khí trong lành, không gian yên ả, núi rừng dường như cũng ngủ say, cả những tiếng u u thường trực của đá, của cây thường ngày tôi đã quen thuộc cũng dịu hơn, thầm thì êm ái hơn. Tôi đọc sách xong, mắt díp lại, nhưng vẫn gắng vào nhà tắm giội nước lên người cho thoải mái rồi mới lên giường thu lu trong chiếc chăn mỏng. Tôi đang đợi giấc mơ về.
Tôi cũng mơ, nhưng lần này cảm giác trở nên thật hơn bao giờ hết. Tôi say trong giấc ngủ, và chập chờn tưởng chừng như có ai đang ở bên cạnh, có một ai đó đang chằm bặp vỗ về mình, đang cuốn tôi vào trạng thái đê mê, hiện hữu ngập tràn khoái cảm. Có lúc, rõ ràng cảm giác một vòng tay nào đó ghì chặt lấy mình, cả hơi thở lạ như phả dồn dập lên mặt mình. Tôi cố mở mắt, nhưng không được. Cơn buồn ngủ cứ kéo tôi đi. Tôi chập chờn vô thức, khi choàng tỉnh thì trời đã nắng vàng rực rỡ. Tôi đưa mắt nhìn quanh, vẫn chỉ một mình tôi trong căn phòng quá sức ngăn nắp gọn ghẽ. Chưa bao giờ, từ ngày lên vùng cao, tôi lại thức dậy muộn đến thế. Cũng chưa bao giờ, trong tôi lan tỏa cảm giác sảng khoái ngọt ngào đến vậy.
Sau cái đêm kỳ lạ đó, sau những ảo giác không cách chi lý giải nổi, cuộc đời tôi sang một trang mới. Hơn hai tháng sau, người bạn từng chung phòng lôi tôi ra một góc khuất, chằm chặp nhìn vào mặt tôi và dõng dạc đưa ra phán quyết: “Cậu đã có thai, cậu giỏi lắm”. Tôi trừng mắt nhìn bạn mình, khiếp sợ. Chuyện khôi hài, lời vu cáo bỉ ổi, làm sao tôi có thai được, tôi có giẫm lên dấu chân của người khổng lồ nào đâu. Tôi có thai kiểu gì? Bạn tôi quả quyết: “Tin tớ đi, cậu phải coi đó là điều mừng. Con cái là giấc mơ có thật đáng giá nhất của cuộc đời người phụ nữ. Cậu nên chăm sóc bản thân nhiều hơn”. Bạn tôi tủm tỉm cười. Tôi có thai, tôi có thai bằng cách nào. Tôi chưa bao giờ có bạn trai, tôi cũng chưa một lần lang chạ. Tôi không bị cưỡng bức, không ai xúc phạm đến thân thể tôi. Vậy sao tôi lại có thai. Nhiều lúc, cái đêm kỳ lạ kia trở đi trở lại trong tâm trí, những ảo ảnh mơ hồ hiện về, nhưng tôi lập tức lắc đầu quầy quậy. Không, đấy chỉ là mơ, một giấc mơ không hơn không kém, một giấc mơ mà tôi từng mơ trong nhiều tháng ròng.
Đúng như bạn tôi tiên đoán, cơ thể tôi dần đổi khác. Tin tôi có thai lan ra khắp trường. Bao nhiêu cuộc họp đã được triển khai chỉ để mổ xẻ chuyện của tôi. Các đồng nghiệp nam trong trường nhìn nhau bằng con mắt nghi kị, dò xét. Trong các cuộc họp, mọi người chỉ quay đi quay lại một câu hỏi: ai, thủ phạm là ai? “Tôi không biết”. Không ai chấp nhận câu trả lời ấy. Đấy là sự thật, tôi không thể có câu trả lời nào tốt hơn, tôi quả thật không biết. Chỉ cô bạn cùng phòng là luôn ở bên an ủi và bênh vực tôi, lúc nào cô ấy cũng nhắc đi nhắc lại một điều: “Con cái là món quà vô giá tạo hóa ban cho đàn bà, cậu hãy kiên cường đón nhận”.
Tôi cũng dần quen với ý nghĩ, đây là món quà của trời, ông trời thương tôi mà ban cho tôi niềm vui bất ngờ. Những cuộc kiểm thảo ở trường cũng thưa dần khi bụng tôi ngày càng to lên, và thái độ của mọi người thay đổi hoàn toàn khi tôi trở dạ, sinh ra một bé trai 3,1 kg ở bệnh viện huyện. Lần đầu tiên bế con trên tay, tôi suýt làm rơi con. Vì tôi quá run, vì trong tôi tràn ngập cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện bên đời là hạnh phúc. Cũng lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đúng là một người đàn bà bình thường như muôn vạn người đàn bà khác. Tôi có con, tôi được làm mẹ. Tôi không còn băn khoăn con tôi từ đâu đến, tại sao tôi lại có thai, tôi chỉ cần biết chính tôi đã mang con trong cơ thể mình gần 9 tháng trời, chính tôi đã sinh ra nó trong một ngày đông nhiệt độ xuống thấp, phố huyện vùng cao của tôi đẹp long lanh vì băng giá phủ đầy (Hết phần 1).
Trần Thị Khoa An
29 tháng 10, 2012
KỸ NĂNG SỐNG: 3 "vũ khí" giúp bạn khỏe hơn mỗi ngày
Thời tiết thay đổi làm suy yếu hệ miễn dịch khiến bạn dễ ốm hơn. Vậy thì hãy áp dụng các bí quyết sau để tăng cường hệ miễn dịch, phòng bệnh mỗi ngày nhé.
Với bầu không khí hanh khô và lạnh lẽo cùng với nguy cơ cúm tăng cao đang đến gần thì ba "vũ khí" dưới đây sẽ giúp bạn tăng cường miễn dịch mỗi ngày.
1. Chú ý bổ sung Vitamin D
Bạn có thể ít gặp rắc rối về sức khỏe nếu bạn "nạp" đủ vitamin D cho cơ thể. Cơ thể có khả năng tự tổng hợp vitamin D từ ánh sáng mặt trời, nhưng như thế chưa đủ. Bạn có thể bổ sung vitamin từ các loại cá béo (cá thu, cá hồi...) và sữa...
Một nghiên cứu mới trong tạp chí American Journal of Clinical Nutrition cho thấy rằng việc bổ sung vitamin D sẽ giúp tăng cường hệ thống miễn dịch của cơ thể. Nghiên cứu trên được tiến hành với hơn 300 trẻ em Nhật Bản, những trẻ được bổ sung vitamin D hàng ngày (1.200 IU) thì khả năng nhiễm các loại virus cúm phổ biến giảm 40% so với những đứa trẻ thiếu vitamin D.
Bác sỹ Adit Ginde - một nhà nghiên cứu y tế công cộng tại Đại học Colorado School of Medicine ở Denver cho biết, một nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đã chỉ ra rằng các chất dinh dưỡng có thể giúp các tế bào miễn dịch xác định và tiêu diệt vi khuẩn, virus gây bệnh. Nhằm mục đích này, cơ thể chúng ta cần bổ sung ít nhất 1.000 IU vitamin D mỗi ngày (tuy nhiên bạn cần hỏi ý kiến bác sỹ khi cần uống liều lượng lớn hơn).
2. Không quên chất xơ hòa tan
Theo một nghiên cứu gần đây trong tạp chí Brain, Behavior and Immunity (Tạp chí các hành vi, não và miễn dịch) thì những con chuột có chế độ ăn uống giàu chất xơ hòa tan sẽ chỉ mất một nửa thời gian phục hồi sau khi bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh so với những con chuột có chế độ ăn giàu chất xơ hỗn hợp.
Chất xơ hòa tan phong phú trong các loại trái cây họ cam quýt, táo, cà rốt, đậu và yến mạch. Nó có thể giúp cơ thể "chiến đấu" chống lại chứng viêm. Chất xơ không hòa tan có nhiều trong lúa mì, ngũ cốc, các loại hạt và rau lá xanh cũng quan trọng đối với sức khỏe tổng thể, nhưng nó dường như không có tác động tương tự như chất xơ hòa tan trên hệ miễn dịch. Vì vậy, bạn nên cố gắng dung nạp chất xơ hòa tan mỗi ngày.
3. Ưu tiên nguồn protein nạc
Hạn chế calo có thể làm giảm nồng độ các hợp chất trong cơ thể, tăng cường hệ thống miễn dịch của bạn. Nhiều nghiên cứu cũng cho thấy những người có cân nặng bình thường nên hạn chế tích tụ quá nhiều calo trong cơ thể, vì nó có thể gây béo phì và ảnh hưởng cơ chế hoạt động của các hệ thống trong cơ thể.
Có một điều bạn cần nhớ là khi bạn cắt giảm lượng calo, bạn cần chú trọng hơn về chất lượng để cơ thể không bị thiếu năng lượng. Hãy ăn nhiều trái cây, rau quả và đặc biệt là nguồn protein nạc (chẳng hạn như cá, thịt gà và sữa ít chất béo...) để cung cấp calo cần thiết cho cơ thể. Protein nạc không những tăng cường calo mà còn giúp kiến tạo các tế bào - bao gồm cả "sức mạnh" của hệ miễn dịch. Không "nạp" đủ lượng protein thì "sức mạnh" của các bạch cầu sẽ bị suy yếu.
(Theo afamily.vn)
KHÔNG GIAN VĂN HÓA: Ngắm "Vịnh Hạ Long trên cạn" tại Khu du lịch Tràng An (Ninh Bình)
Hành trình du ngoạn bằng thuyền trên những con lạch nước trong vắt...
...uốn quanh những dãy núi đá được ví như những hòn đảo trên Vịnh Hạ Long
Hoa súng tươi tắn khoe sắc chào mừng khách tham quan
và ấn tượng nhất trong cuộc hành trình là chui thuyền qua 10 cái hang nước như thế này
26 tháng 10, 2012
GÓC LÃNG ĐÃNG: Cho Em Ngày Mưa Và Nỗi Nhớ
Bao chiều hẹn hò thường rất nhanh…
1. Hình hài của gió
Tháng 7, rời một tay khỏi mùa hè, ta chạm vào ranh giới mong manh giữa quá khứ và hiện tại. Những tiếng mưa lảnh khảnh rơi trên mặt đường ướt mềm màu tối. Lặng im.
Dưới những cơn mưa, có một Sài Gòn trầm tư và vô hồn đến lạ, một Sài Gòn lặng lẽ thấm đẫm vào người từng hạt nước, dửng dưng trước những câu chuyện tình. Một ngày tháng 7, ta bước trên những con đường vắng người qua, đi tìm những hình hài của gió.
Thành phố, trong một chiều mà khoảng cách giữa nắng và mưa chỉ kéo dài không quá một ngã tư, ta trôi đi vun vút trên con đường ngược chiều gió thổi. Có một chiều như thế, ta lặng lẽ nhìn em phản chiếu thông qua từng chiếc lăng kính nhỏ. Em ở đó. Mong manh.
Chính trong khoảnh khắc từng mảnh vỡ trong veo không màu trên những đôi mắt giao nhau, phố phường như im lặng. Em cười, đẹp và buồn.
Đẹp và buồn là những hình hài của gió….
2. Trên những bản chuyện tình
Bạn tôi có lần bảo: “Khi vui, người ta viết thư tình. Khi buồn, người ta hát những khúc tình ca”.
Có phải vì thế mà những khúc tình ca lại say sưa và day dứt trong lòng ta đến vậy. Biên niên sử của linh hồn nhân loại được vẽ nên từ chuyện tình và những khúc tình ca. Và cũng từ đó, ta khác nhiều so với ta ngày trước. Đúng như em nói, ta sẽ bắt gặp em đâu đó giữa bao la cuộc đời. Trong những cơn mưa…
Thì đã thế, chỉ sau mưa, ta mới có thể thấy một Hàn Thuyên vắng lặng và xa xăm đến như vậy. Giữa lòng Sài Gòn. Ta ngơ ngác, chỉ biết tìm em qua những điều vụn vặt, những bản chuyện tình. Là những cảm xúc không hề mang định nghĩa, ý niệm. Như những bóng hình của gió. Là thương. Là nhớ. Là như yêu tuổi ngây thơ…
Nhưng trong giây phút ấy, ta lại thấy mình thêm một lần lạc lõng, bơ vơ trên con đường có lẽ nào không người chờ đợi. Bàn tay quên tìm níu chút yêu thương xa vời…
Ừ, thì một khi nhìn đời trên những bản chuyện tình, sẽ thấy thương thôi đã là đáng để yêu, đáng để buồn lắm…
Như chính những điều kỉ niệm, trong ta, và trong em…
3. Cho em, ngày mưa…
Ngày mưa, cùng điệu buồn của nhớ.
Quán vắng. Hai phần nhân loại ngồi café đếm mưa rơi. Đâu đây vọng lại những nốt dạo đầu trong một bài song ca Quốc Bảo. Bình yên một thoáng cho tim mềm... Bất giác, ta lại nhớ những buổi trưa dài lê thê.
Những câu chuyện rồi cũng chỉ trôi xuôi, không đầu không đuôi, không ý niệm. Anh và em, tìm lấy những khoảng không lặng im. Anh và em, tìm mãi không ra câu đùa…
Một chiếc harmonica, một Sài Gòn được mưa lãng mạn hóa sẽ vẫn là chưa đủ. Giữa chúng ta, vẫn là một tấm gương vô hình ngăn cách hai bản thể. Tóc xanh tan thành mưa. Em xoay vòng trong quá khứ. Ta cũng thế…
Những chuyện tình trôi đi hay ở lại, sẽ mãi xoay vòng như những quy luật của của trái tim. Rồi những cơn mưa hôm nay và tình yêu đã mất hôm qua, mãi mãi vẫn là hiện hữu. Gấp lại một trang sách, không có nghĩa là nó vĩnh viễn mất đi. Chỉ là, sau từng dòng chữ có thương có nhớ có khóc có cười kia, sẽ đến lúc ta viết tiếp những dòng đầu tiên của một thiên truyện mới về ai đó trong số chúng ta.
Và em biết không, những câu chuyện buồn vẫn thường hay bắt đầu bằng một câu hỏi.
Ngày… tháng… năm…
Cho một chuyện tình phải chăng không còn là dang dở
Cho em ngày mưa và nỗi nhớ…
Ta mong em hãy gói lại những ưu tư, sắp xếp kí ức đẹp như một cuốn truyện hay, cũng như giữ lấy những chuyện tình như một cơn say nắng miên man, đại loại thế. Để một ngày đẹp trời, bản thân nhân loại sẽ tìm về chính mình trong buổi hanh hao của tuổi đá ngây ngô. Để biết rằng giữa những nét mực hữu hình kia, tình yêu dẫu là chìm khuất, là hư vô nhưng vẫn luôn tồn tại.
Ừ, dẫu cho chỉ là lặng lẽ, ta xin được mãi yêu như những ngày đầu nhìn nhau. Dẫu biết là bướng, là hanh hao, thì điều tuyệt vời nhất luôn luôn là khi biết mình đang yêu, và sẽ yêu một ai đó.
Yêu như tự nhiên, như ngày và đêm, như cây, lá và gió…
Và tôi, cũng yêu em
Dương Hồng Phúc
25 tháng 10, 2012
MIẾNG VỠ MẢNH ĐỜI: Nỗi đau mất mẹ của 2 anh em đáng thương
Mất cha từ nhỏ, nay hai anh em Trường và Giang phải gánh thêm nỗi đau mất mẹ sau tai nạn giao thông cách đây ít ngày. Nằm điều trị ở bệnh, 2 đứa trẻ ngây thơ vẫn chưa biết được rằng người mẹ thân yêu đã rời xa chúng mãi mãi.
Nằm trong khoa chấn thương chỉnh hình của Bệnh viện 103 (Hà Nội), hai anh em Đặng Đình Trường (12 tuổi) và Đặng Thị Hương Giang (8 tuổi) lúc nào cũng giục bà gọi điện để nói chuyện với mẹ. Từ ngày hai cháu phải vào viện, bà nội Phan Thị Như luôn nói “Mẹ đang nằm điều trị ở bệnh viện Hà Đông” và động viên “hai đứa nhanh khỏi thì mẹ cũng khỏi rồi bà đón 3 mẹ con về nhà luôn”. Nghe bà nói nên cả hai đứa dù đau lắm nhưng vẫn cắn răng chịu để các bác sĩ băng bó, điều trị để sớm được về nhà.
Hoảng loạn sau tai nạn, bé Giang bị gãy đùi phải bó bột và tổn thương một số bộ phận khác
Phải đứng ở một chỗ thật xa phòng bệnh của hai bé, tôi mới có dịp trò chuyện với bác Như. Nhớ lại sự việc đau lòng, chưa kịp nói bác đã nấc lên từng tiếng nghẹn ngào: “Mới cách đây 1 tuần thôi, mẹ hai đứa là Phạm Thị Huệ có chở hai cháu tôi về giỗ bà ngoại nhưng mới đi được nửa đường thì bị tai nạn. Con dâu tôi chết tại chỗ, còn hai cháu thì phải nhập viện trong tình trạng cấp cứu”. Vừa dứt lời, bác kể tiếp : “Tuy nhiên cái tin mẹ chúng nó mất, tôi và mọi người vẫn giấu hai đứa vì tôi sợ cháu không chịu được cú sốc này cô ạ. Hôm trước về làm tang lễ cho mẹ nó, tôi cũng phải nói dối hai đứa là đi gặp bác sĩ có việc, chứ không nó cứ gặng hỏi bằng được mới thôi”.
Nằm ở viện, Trường cứ băn khoăn sao bà không gọi điện cho mẹ để em nói chuyện
Nhà thuộc hộ nghèo, bố của hai anh em lại mất cách đây hơn 7 năm nên ba mẹ con sống với bà nội. Từ ngày chồng mất, chị Huệ xin làm công nhân làm nhựa với đồng lương 2 triệu/ tháng ở Hà Nội để lấy tiền gởi về nuôi hai con. Nào ngờ tai nạn đột ngột đã cướp chị đi xa mãi mãi hai đứa con còn nhỏ dại. Từ nhỏ chỉ có bà và mẹ là người thân duy nhất nên Trường và Giang quấn mẹ lắm. Bác Như kể : “Mẹ nó đi một bước là hai anh em nó hỏi và đòi đi theo. Bố nó mất khi hai đứa còn nhỏ nên con dâu tôi yêu và chiều hai đứa lắm. Hai đứa cũng ngoan và biết thương bà, thương mẹ nên mẹ dặn ở nhà với bà phải ngoan và chăm chỉ học thì chúng biết nghe lời lắm”.
Phần đùi bị gãy nhưng không thể bó bột, các bác sĩ phải tiến hành mổ ngay trong đêm nhập viện cho Trường
Đang dở câu chuyện, nghe tiếng Giang gọi bác phải vội vàng vào phòng bệnh ngay. Con bé nãy giờ mệt nằm thiếp đi, giờ tỉnh lại nó lại đòi mẹ ngay nên phải gọi bà nội. Đôi mắt trong veo, nó nhìn bà như nài nỉ, van xin gọi cho mẹ khiến bác lại nước mắt lưng tròng. Giọng ấp úng, run run một lần nữa bác lại phải nói dối cháu : “Để mẹ chữa bệnh đi con, mai mẹ đỡ rồi bà sẽ gọi”. Thấy bà khóc, con bé ngoan lắm không dám đòi thêm nhưng nó dặn dò chắc như đinh : “Bà hứa với cháu nhé, mai bà gọi mẹ cho cháu nhé!”
(Theo Dân trí)
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 772: Bác Phan Thị Như - tổ 5, thôn Phú Lãm, quận Hà Đông, Hà Nội
ĐT: 01219.183.827
2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí.
Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
Email: quynhanai@dantri.com.vn
Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau:
* Tài khoản VNĐ tại VietComBank: Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Số TK: 045 100 194 4487
Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam - Chi nhánh Thành Công - Hà Nội. |
24 tháng 10, 2012
GỠ RỐI TƠ LÒNG: 32 tuổi, tôi chờ đợi mối tình mù mờ
Tôi không muốn giành giật để có anh nhưng cũng không muốn mất anh. Sau nhiều khó khăn, anh lại nói chán tất và bỏ mặc tôi.
Ở tuổi 32, trông tôi không quá già nhưng cũng chẳng còn trẻ trong suy nghĩ và phải đối mặt với một thực tế không vui. Ở tuổi này rồi chắc phần lớn mọi người đã gần như ổn định gia đình hoặc cũng trải qua một vài mối tình. Tôi cũng không ngoại lệ khi đã bước qua hai mối tình nhưng đầy nước mắt. Trái tim tôi đã mệt mỏi và vô thường trước mọi thứ xung quanh.
Tôi là dân tỉnh vào thành phố này học và lập nghiệp đã được 12 năm. Một thân một mình bươn chải nơi đất khách quê người bao nhiêu thăng trầm, bệnh tật, khó khăn một mình tôi gồng lên để vượt qua vì gia đình tôi nhiều sóng gió. Hiện tại, tôi có một công việc khá tốt trong một môi trường tốt tại trung tâm thành phố. Tôi được xem là người dễ nhìn, dáng dấp tốt, biết ăn mặc và dễ giao tiếp.
Mọi người xung quanh luôn nghĩ tôi chỉ hợp với đại gia và thực lòng mối tình thứ hai cũng được xem là tôi yêu đại gia. Nhưng chính cái lúc người ta bước vào khó khăn, tôi đã phải dùng những đồng lương của mình để chia sẽ cùng họ, trải qua bao cố gắng. Thế rồi những thứ tôi nhận được lại là sự phản bội ê chê. Một người phụ nữ quyền thế đã là cái phao cho người đó nên tôi đành ngậm ngùi buông tay vì biết mình bất lực.
Tôi đã sống lặng lẽ, thu mình sau bao nhiêu tan nát cõi lòng. Tôi không còn cảm giác để đón nhận bất cứ điều gì dù xung quanh tôi luôn có người theo đuổi. Trong thời gian đó, tôi đã gồng mình lên vì thực lòng không còn muốn trái tim mình mệt mỏi thêm một lần nữa. Rồi một buổi chiều cuối tuần, tôi vô tình lên mạng và gặp anh. Trong vô số những cái nick lôi thôi nhảy vào, tất cả chỉ được một vài lần nói chuyện, thậm chí tôi đã hẹn hò gặp hai đối tượng nhưng chỉ được một làn duy nhất là tôi cho ra đi. Còn với anh lại khác.
Anh có cách nói chuyện tưởng như rất khó gần. Tôi đã tính cho cái nick của anh ra khỏi danh sách nhưng không hiểu sao, tôi lại nhún xuống một bước. Và cuối cùng là những tháng ngày cảm thấy sống gần như không thể thiếu nhau. Chúng tôi đã quá nhanh chóng hiểu nhau, hiểu được những nỗi đau, nỗi mất mát mà hai bên đang phải chịu. Qua cách nói chuyện, tôi thấy anh rất hiền lành, thật thà. Cách anh sống hoàn toàn khác với hầu hết đàn ông bây giờ. Anh không biết nhậu, đi làm về anh chỉ đi chơi billard và buổi tối gần như không ra khỏi nhà, ngoài những buổi tối đi trực. Anh không giấu tôi điều gì.
Anh có một quá khứ quá ngang trái mà tôi cảm giác còn đau khổ nhiều hơn gấp nghìn lần những gì tôi phải chịu. Mối tình của anh kéo dài 8 năm nhưng anh không thể đến được với người con gái đó khi gia đình cô gái phản đối và đòi hỏi quá nhiều dù cho họ đã tự ý đi đăng ký kết hôn. Rồi sau đó, họ đã phải ra tòa ly dị khi biết không thể đến được với nhau. Anh đã bị bệnh thần kinh trầm trọng vì suy nghĩ quá nhiều. Anh phải chuyển từ bệnh viện tỉnh lên thành phố để điều trị. Anh kể tất cả khi chưa hề biết mặt tôi. Tôi đón nhận tất cả quá khứ của anh bằng một sự chia sẻ sâu sắc vô cùng. Trong tâm tôi, lúc đó xuất hiện một suy nghĩ duy nhất rằng anh là một con người rất đáng thương. Tôi hứa với lòng mình sẽ không để con người này phải tổn thương thêm lần nữa và anh cũng hứa với tôi như vậy.
Nhưng rồi đến chuyện công việc của anh lại làm tôi phải suy nghĩ. Tôi đã tính dừng ngay lại mối quan hệ này ngay lúc đó khi anh nói anh làm công an, còn tôi thì lại là con gái theo đạo Thiên Chúa. Dù chưa nói lên được điều gì cả nhưng vì đã quá ngang trái với tôi rồi nên giờ tôi muốn được bình an, không muốn bước vào ngõ cụt thêm lần nữa. Lý trí mách bảo như thế nhưng trái tim tôi bắt đầu rung cảm và hình như tôi cũng không chọn cho mình những gì thuận lợi. Và anh cũng vậy. Từng đêm chúng tôi nói chuyện thâu đêm qua điện thoại, qua chat mà cảm giác không thể nào hết chuyện.
Sau hơn một tháng, chúng tôi gặp nhau, một cảm giác gần gũi đến không tưởng, dường như chúng tôi không hề có khoảng cách. Chúng tôi gần như hợp nhau trong suy nghĩ, trong mọi thứ. Rồi lần thứ hai anh lại lên thăm tôi, chúng tôi chia sẻ với nhau rất nhiều. Chúng tôi cũng dành cho nhau nhiều thời gian và hướng về nhau dù cho chúng tôi ở cách xa nhau 200km, anh ở miền Tây. Tất cả cứ thế diễn ra khi chỉ còn một tuần nữa là anh sẽ lên thăm tôi thì chiều thứ sáu đó, tôi không thể gọi được cho anh. Đến sáng hôm sau, tôi cũng không thể gọi được cho anh. Linh cảm của một người con gái biết có điều không ổn. Tôi đã khóc rất nhiều nhưng không thể biết chuyện gì đang xảy ra với anh. Tôi chỉ còn biết mở máy và viết những tin offline cho anh lúc cảm xúc dâng trào. Tôi cảm nhận tôi đã yêu anh mất rồi.
Khi liên lạc được với anh, tôi càng chua chát hơn khi nhận lại từ anh những câu hỏi lạnh tanh và một giọng nói gần như lạc đi. Anh nói anh đang có chuyện buồn và nói sẽ nói chuyện với tôi sau. Rồi anh cúp máy, để tôi với một khoảng trống kinh hoàng. Tối đó và đến cả ngày hôm sau, tôi cũng không thể liên lạc được với anh. Lúc liên lạc được thì chỉ là một vài cái tin qua loa, dù cho lúc đó anh biết tôi đang bị sốt rất cao. Tôi đã suy nghĩ là anh đang bên người con gái khác ở một nơi rất xa.
Sáng thứ hai, tôi nhận được cuộc gọi của anh lúc hơn 3h sáng. Tôi đã hiểu tất cả đang diễn ra như những gì tôi nghĩ. Tôi im lặng và không nói gì thêm. Ba ngày sau đó, chúng tôi mới có một cuộc nói chuyện rõ ràng tất cả. Anh nói những ngày đó anh lên Đà Lạt, nơi ở của người con gái mà trong lúc anh bị bệnh thần kinh, cô ấy đã chăm sóc anh. Anh từng nói khi người yêu 8 năm bỏ mặc anh lúc anh bệnh tật thì người này xuất hiện nhưng khi hai người phụ nữ này gặp nhau thì cả hai đều không ai chịu thua ai. Sau đó, cả hai bỏ mặc anh. Người con gái 8 năm đi lấy chồng còn người này thì bỏ đi...
Đến nay, tôi mới biết một sự thật là anh và người con gái ân nhân này đã lên những kế hoạch cho một cuộc hôn nhân. Anh đã phải làm hồ sơ bên cơ quan trong suốt thời gian dài để xem có được kết hôn với người con gái này không vì bố của cô ta trước đây làm cho ngụy mà hiện tại anh lại làm công an. Để xác nhận được việc này, anh đã rất tốn kém vì với anh không đơn giản, anh đã một lần kết hôn. Rồi anh được tin từ cơ quan xác nhận là được nên anh lên Đà Lạt thì gia đình cô này trở mặt, làm khó anh, đòi hỏi anh đủ điều. Bố của cô ta đã gọi cho bố mẹ anh nói những điều khó nghe và bảo anh cứ tìm mối nào dưới đó đi. Còn cô gái thì bắt anh lên Đà Lạt sống, nếu không sẽ chia tay.
Anh đã quyết định kể ra tất cả cho tôi vì một phần anh biết tôi là người có thể chia sẻ với anh và hơn nữa, anh biết tôi rất thương anh. Anh bảo anh đã suy nghĩ rất nhiều về những tin nhắn offline của tôi nên anh đã không thể giấu tôi được điều gì. Dù có như thế nào thì anh cũng phải nói tất cả sự thật với tôi. Anh nói anh nghĩ vì ân tình mà không muốn phụ mối tình là ân nhân đó. Anh chấp nhận làm tất cả để có cô ta và một phần để đền đáp ân tình. Nhưng giờ vì họ quá tính toán thiệt hơn, họ sợ con họ thiệt thòi nên anh thấy anh không còn tiếc nuối điều gì nữa. Tình cảm lâu nay vốn dĩ đã không còn nhiều. Mẹ anh bệnh, cô ấy cũng không một lời hỏi thăm.
Còn tôi, khi mọi sự quá rõ, lòng tôi như tê dại đi. Tôi nói anh đã xem tôi như một con rối và chỉ là trò đùa cho anh. Khi mọi chuyện đã như "bột hư đường", anh mới nói ra sự thật cho tôi, như thể cảm giác của sự lừa dối, coi thường làm lòng tôi ngột ngạt. Tôi suy nghĩ rất nhiều và từng đêm mệt mỏi, dù lòng luôn nghĩ về anh và thương anh rất nhiều. Tôi giờ như đứng giữa ngã ba đường, tiến thoái lưỡng nan. Anh nói hãy chờ thời gian để anh tĩnh tâm lại và tìm hướng giải quyết vì nếu bố cô ta không có một lá thư gửi cho anh, xác nhận với cơ quan của anh là gia đình cô ta từ chối, anh ta sẽ mãi mãi không được kết hôn nữa, nếu không sẽ phải ra khỏi ngành.
Sau ba tuần xảy ra sự việc, cô ta hối hận và đòi tự tử. Nhưng anh nói anh không thể suy nghĩ lại được vì mọi thứ đã không còn trọn vẹn. Tất cả mọi sự việc anh kể cho tôi hết. Tôi rối ren quá. Tôi vẫn đêm ngày hướng về anh, động viên và chia sẻ với anh nhưng sao chính cả bản thân anh và tôi đều cảm nhận mọi thứ không còn như trước. Anh mệt mỏi và tránh mặt tôi, có chăng thì cũng chỉ là những cuộc điện thoại cho có lệ. Và rồi giờ anh lại nói anh chán nản tất cả, anh lên thành phố chơi với bạn bè mà không dành thời gian cho tôi.
Anh nói hãy để thêm một thời gian vì giờ anh không muốn nghĩ đến chuyện gì. Nhưng tôi biết anh lên thành phố và rồi sẽ đi chơi với người con gái khác vì bạn của anh muốn làm mai cho anh. Tôi hụt hẫng và chua xót lắm khi mình thì mong mỏi đợi chờ mà anh thì chỉ biết sống cho cảm xúc của anh.
Tôi phải làm sao đây hả các bạn? Trước khi mọi chuyện xảy ra, chúng tôi cũng có nói đến trường hợp nếu tôi muốn để anh trong nghành (sau khi quen tôi một tháng anh đã nhờ cậu làm ngoài Bộ Công an xin chuyển lên thành phố và đang chờ kết quả) thì tôi buộc phải chấp nhận đạo ai nấy giữ. Nhưng cả cuộc đời tôi và gia đình tôi cũng muốn tôi có một lễ cưới, một chốn bình yên. Vậy mà khi quen anh, tôi đã dám đối mặt với tất cả. Nếu buộc phải chọn thì tôi sẽ chọn con đường đơn giản nhất để có nhau. Anh cảm nhận rất rõ điều này vì anh biết cá tính tôi nhưng sao giờ đây, mọi chuyện đã rối tung lên tất cả?
Tôi không muốn giành giật từ ai để có anh nhưng tôi thực sự không muốn mất anh. Tôi cảm nhận tình cảm này là mối tình suốt cuộc đời tôi mong đợi. Tôi muốn chia sẻ và đồng cam cộng khổ với anh dù biết sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi nên chờ đợi thêm thời gian để biết được tình cảm của chúng tôi như thế nào hay là nên buông tay người đàn ông này để tìm cho mình một cơ hội khác vì với tôi, cơ hội không còn nhiều? Tôi mong các bạn chia sẻ.
B.M
(Theo ngoisao.net)
KỸ NĂNG SỐNG: Bún cá đúng chất Hải Phòng ở Hà Nội
Bún cá của quán có viên chả cá thu "xịn" mềm ngon, ăn với rau dọc mùng giòn và sử dụng gia giảm là nước me chua chua, thơm thơm.
Ở một ngõ nhỏ trên phố Tôn Thất Tùng, đoạn đối diện trường Đại học Y có một tiệm treo biển các món Hải Phòng khá được lòng các sinh viên và người dân quanh đây. Quán mở từ sáng đến chiều tối, khách không đông nghìn nghịt nhưng cứ đến vào những “múi giờ đói bụng” thì cũng kẻ ra người vào rôm rả. Quán bình dân thoáng mát, rộng rãi nên đến đây ăn khách không lo chuyện phải bon chen như nhiều nơi. Trông ”vệ sinh an toàn” cũng là ưu điểm. Khách nhìn khay đồ ăn, rổ rau, hay nồi nước dùng của tiệm đều thấy “ưng cái mắt” vì tất cả đều đầy đặn, tươi mới, sạch sẽ ngay trước mặt.
Thực đơn nơi này gồm có bánh đa cua, bún tôm, miến trộn… đều chế biến theo phong cách đất Cảng, nhưng cũng không còn quá xa lạ với người Hà Nội. Chỉ riêng bún cá là món được chủ quán khoe rằng “mới cho vào menu, đúng chất Hải Phòng 100%” và “hương vị có cái ngon riêng, phải ăn thử mới biết!”.
Bát bún cá bưng ra đầy đặn, cũng có rau xanh, có cá rán vàng rộm, vài viên chả cá, điểm thêm 1-2 miếng cà chua đỏ tươi cho thơm mà bắt mắt. Nhưng có lẽ chỉ bấy nhiêu thôi chưa khiến khách ấn tượng, bởi “trông chẳng lạ hơn bún cá mọi nơi là bao”. Và nếu là người "lắm chiêu", thử hỏi vặn chủ quán: “Bún cá này khác gì Hà Nội?” bạn sẽ được nghe cô phân trần: “Khác ở hương vị nước dùng, ở thứ chả cá thu 'xịn', và bún cá Hải Phòng thì phải nhất định ăn với nước me mới ngon”.
Quả thật, cứ nghe theo lời chủ quán, trước khi thưởng thức, không cho giấm mà múc 1-2 thìa ở lọ nước me sanh sánh, có màu là lạ, xì xụp nhâm nhi thật kĩ mới thấy vị nước canh chua chua, thơm thơm hơn. Không "dễ dãi" như bún cá Hà Nội, lúc thì ăn cùng rau cải, khi lại kết hợp với rau cần, riêng bún cá Hải Phòng nhất định phải có rau dọc mùng giòn giòn. Rau dọc mùng làm hơi mất công, ăn thế mới ngon mà đúng kiểu.
Chả cá thu cũng là món không thể thiếu. Viên chả dai, mềm ngọt, đậm đà vị cá, "ăn đứt" loại chả bở bở, nhạt nhẽo kiểu "miếng bột chạy qua cá” như nhiều nơi. Chả cá chất lượng nên mỗi bát chủ quán chỉ dám bỏ đôi viên, khách ăn hết cứ thấy thòm thèm, thiếu thiếu. Nhưng đừng vì vậy mà bỏ quên những miếng cá rô giòn rụm bên ngoài, mềm ngọt bên trong, đó cũng là thứ thể hiện tài nấu ăn khéo léo của chủ tiệm.
Bán ở khu sinh viên đông đúc nên tô bún cá hương vị đất Cảng có giá bình dân phổ biến - 25.000 đồng/bát.
Đến đây, không chỉ được thưởng thức bún cá Hải Phòng đúng điệu, nhiều khách còn "khoái" món sữa đậu nành tự chế biến của quán. Chỉ 8.000 đồng một cốc nhưng sữa đậu nành tươi mát và đậm đặc. Ăn một bát bún cá, "bồi" thêm cốc sữa nữa là đủ ấm bụng cho bạn cả buổi.
Địa chỉ: ngõ 36A, 109 B1 Tập thể Đại học Y, Tôn Thất Tùng, Đống Đa, Hà Nội.
(Theo Infonet)
23 tháng 10, 2012
KHÔNG GIAN VĂN HÓA: Hãy thưởng thức "Nỗi nhớ mùa đông" trong tiết trời se lạnh
Mùa đông chưa đến, nhưng những cơn gió bấc thoảng về đã khiến nhiều người cảm thấy mùa đông đang đến rất gần...
Và nỗi nhớ mùa đông lại ùa đến, ta cần ở đâu đó những cái siết tay, những cái ôm thật chặt hơi ấm.
Hãy thưởng thức "Nỗi nhớ mùa đông" qua video clip của ca sỹ Hoàng Hải.
XẢ STRESS: Những loại quả có hình dáng sexy khó đỡ
Thiên nhiên đã tạo ra những loại quả có hình dáng sexy kỳ lạ như hình người phụ nữ khỏa thân, hình bầu ngực, hình "cái ấy"...
Loại quả kỳ lạ ở vùng Petchaboon, Thái Lan giống hình người phụ nữ đến kinh ngạc.
Loại cây này được người dân trong vùng gọi là cây Naree (phụ nữ)
Quả Naree có hình dáng giống hệt người phụ nữ khỏa thân
Quả vú bò hoặc "Táo sa đọa" là tên mà người ta thường
dùng để gọi loại quả này. Đây là quả của cây lưu niên có họ
với cà chua và khoai tây, xuất xứ từ Nam Mỹ
Hai củ Hà thủ ô dài khoảng 30cm và được lấy từ một cây dài tới 4m
ở Trung Quốc. Hai củ Hà thủ ô này có hình dáng hai người khác giới
Một phụ nữ làm vườn ở thành phố San Jose de Ribamar, miền Bắc Brazil,
đã phát hiện cây lạc tiên nhà mình có trái mang hình "của quý"
Ớt Peter được tạp chí Organic Gardening bình chọn là "Ớt khêu gợi nhất".
Đây là loại ớt hiếm, hiện chưa rõ nguồn gốc, được trồng chủ yếu ở
Đông Texas, Louisiana (Mỹ) và Mexico
Ngoài ra, còn rất nhiều hình ảnh rau củ quả sexy được lan truyền trên mạng, cùng ngắm và cười nhé!
Quả lê có hình vòng 3
Vòng 3 sexy
Quả cà chua có hình bầu ngực
Khoai lang cũng có hình nhạy cảm
Quả chanh kỳ lạ
22 tháng 10, 2012
GÓC LÃNG ĐÃNG: Mẹ - Con gái và Mùa thu
Ngày Con gái sinh ra là một đêm trăng rằm Mùa thu. Mẹ bảo đêm đó có rất nhiều mây. Những đám mây bồng bềnh như mái tóc Con gái loăn xoăn sóng. Mây lững lờ trôi trên bầu trời mỗi lúc mang một hình thù khác nhau, lúc thì như chiếc gối xinh xinh khi thì như cái đệm êm ái con nằm, lúc lại mang hình con thú bông ngộ nghĩnh và đáng yêu lắm và thế là Con gái mẹ có cái tên Vân.
Mẹ nhớ lắm ngày hôm đó... Sau một ngày nắng oi ả của buổi trưa cuối hè thì mưa tầm tã trời bắt đầu chuyển mùa. Buổi chiều cơn gió heo may đầu thu kéo về nhanh quá làm con người ta gai lạnh, Con gái Mẹ mới một tuổi phải ở nhà một mình. Mẹ hối hả đạp xe về thật nhanh mặc cho gió quất vào mặt, mặc cho cái rét thấm vào da thịt. Về đến nhà nhìn Con gái môi thâm tím mà chả sợ lạnh gì cả, cứ bò ra trước cửa nhà với bàn tay xinh xinh rồi bỗng nhiên lên bật tiếng gọi "Mẹ" đầu tiên ôi thiêng liêng biết bao…
Ngày Con gái vào lớp 1 là một ngày trời thu trong cao xanh thăm thẳm, nắng vàng dìu dịu như thoa phấn khắp không gian, cả đất trời dịu ngọt. Mẹ háo hức dậy từ sớm nấu ăn sáng cho cả nhà, là lượt bộ áo mới rồi chuẩn bị sách vở cho Con gái đến trường như chính Mẹ lần đầu được đi khai giảng... Con gái chả biết vì sợ hay vì lo Mẹ ở nhà sẽ buồn sẽ nhớ nên suốt con đường đến trường ngày hôm ấy bàn tay bé nhỏ hồng hồng cứ nắm lấy ngón tay Mẹ thật chặt: "Mẹ đừng sợ nhé, Ngoác đi học rồi trưa Ngoác về..." buồn cười quá Mẹ nhỉ? Mẹ âu yếm nhìn Con gái Mẹ đánh vần từng chữ O, A mà thấy tương lai của mình…
Con gái và Mẹ cùng sinh vào mùa thu có lẽ vì thế mà hai mẹ con đều yêu cái màu vàng tươi trong nắng thu của hoa cúc đại đóa. Mẹ thương Con gái sinh vào mùa thu tính đa sầu đa cảm sau này sẽ vất vả như cuộc đời một sương hai nắng gian truân của Mẹ. Mẹ lo Con gái sinh vào ngày rằm chắc khó nuôi. Ngày sinh nhật Con gái năm nào cũng thế Mẹ lại mua hoa cúc về cắm, năm nào cũng vậy Mẹ lại chuẩn bị cho con bao nhiêu thứ nào quần áo mới, nào đèn kéo quân,đèn ông sao, nào na nào hồng,bưởi, cốm... lại còn bánh dẻo bánh nướng nữa, để Con gái Mẹ vừa tổ chức sinh nhật vừa phá cỗ Trung thu với các bạn. Đã có lần Con gái thắc mắc hỏi Mẹ sao mình lại có sinh nhật ngày âm lịch. Mẹ đã ôm Con gái vào lòng hôn lên đôi mắt: vì con là vầng trăng, con là trung thu của Mẹ. Con gái bật khóc. Con gái hiểu rằng chỉ có Mẹ mới làm cho Con gái thật hạnh phúc nhất trên đời.
Ngày sinh nhật Mẹ lá bàng đã rụng đỏ hiên nhà như trải thảm, Con gái mới 8 tuổi đã biết dành dụm tiền ăn sáng để tặng Mẹ loài hoa của Mẹ - cây hoa cúc. Mặc dù cây hoa cúc ấy không còn trồng ở nhà mình nữa nhưng mỗi khi thấy Mẹ nâng niu tấm thiếp đã xỉn màu với dòng chữ nghệch ngoạc mờ mờ mà ngày nào Con gái nắn nót "Con gái chúc mừng sinh nhật Mẹ" để đọc lại...Con gái thấy mắt mình rưng rưng...
Khi những chùm hoa sữa trắng ngà bé xinh bắt đầu điểm xuyết trong những tán lá mang theo mùi hương thơm ngát về cũng là ngày đầu tiên Con gái Mẹ bắt đầu mặc áo dài vào cấp III. Tóc tết bím 2 bên ngúng nguẩy trước gương làm điệu. Mẹ có biết lúc đó Con gái tự hào biết bao vì ai cũng khen giống hệt Mẹ không? Nhưng chả bao giờ Con gái biết giây phút nhìn con ngượng ngùng vấp váp trong chiếc áo dài tinh khôi mẹ ngỡ ngàng nhận ra Con đã lớn. Chỉ vừa hôm qua thôi Con gái còn nũng nịu đòi quà Mẹ đi chợ về phải không? Con gái ngượng nghịu tâm sự với Mẹ những rung động đầu đời cả đêm hôm ấy. Mẹ nằm yên lắng nghe Con gái thủ thỉ rồi cho những lời khuyên hữu ích. Con gái sẽ chả bao giờ biết mình thật may mắn như nào đâu. Ở cái tuổi 20, 21 khi sắp rời cánh cổng Đại học Mẹ chưa một lần dám tâm sự với bà ngoại điều đó.
Lại một mùa trăng nữa đến.Con gái Mẹ giờ đã bước sang tuổi 23. Cái tuổi bắt đầu biết suy nghĩ. Con gái không còn mong mùa thu về dù rất yêu thu, Con gái không còn háo hức những ngày Trung thu đến để được Mẹ mua đèn lồng có giấy kính đỏ. Con sợ lắm những ngày hanh khô bàn tay Mẹ trở nên nứt nẻ chảy máu, con sợ lắm những ngày gió về mẹ bị nhức xương, con sợ lắm những ngày rụng hết lá báo hiệu một mùa đông lạnh giá... Con gái phải tự đứng trước sự lựa chọn quãng đường cuộc đời và về trách nhiệm bản thân cũng như gia đình mà không có mẹ giúp. Nhưng Con gái biết Mẹ vẫn luôn ở bên cạnh và dõi theo. Chợt cay cay sống mũi: Chúc mừng Sinh nhật Con gái, Mẹ yêu con lắm, Ngoác àh!
(ST)