10 tháng 10, 2012

GỠ RỐI TƠ LÒNG: Vợ và nhân tình cùng báo tin có bầu

Tôi hoang mang lo sợ rằng mình sẽ người gây ra nghiệp chướng cho hai đứa trẻ. Tôi đã tìm gặp và khuyên người cũ phá thai nhưng cô ấy kiên quyết giữ lại giọt máu đó.


Em đã ly hôn và sống một mình. Do chỉ tốt nghiệp trung cấp nên qua nhiều lần đổi việc vẫn không thể tìm được một công việc tốt. Không những thế, vì trót nói dối bố mẹ ở quê rằng hiện đang sống rất sung túc nên chỉ còn cách kiếm tiền ngày đêm để hàng tháng gửi về cho bố mẹ.

Phải nói rằng, tôi đã hết yêu cô ấy. Tôi chỉ khao khát làm những điều mà ngày xưa chúng tôi chưa làm được. Tôi muốn gần gũi cô ấy. Ở em có những điều mà vợ tôi không bao giờ có được.
Đối với vợ tôi, sex chỉ đơn giản là một hành động phục vụ chồng, cô ấy bình thường hóa và đôi lúc thờ ơ với điều đó. Nhưng với em, lần nào cũng là lần đầu, em luôn tỏ ra háo hức phấn khích và sẵn sàng cháy hết mình.
Lúc về đến nhà, nằm ôm vợ trong tay, tôi tự nhủ một mình rằng sẽ cắt đứt liên lạc với người yêu cũ để toàn tâm ý cho gia đình. Và tôi đã làm được.
Từ đêm đó đến nay đã hơn 2 tháng nhưng chúng tôi không hề gặp lại nhau. Quan trọng là lý trí tôi đã hoàn toàn thắng được dục vọng. Tôi đã không thấy bất cứ chút ham muốn nào với người yêu cũ nữa.

Là một người đàn ông lại viết ra những lời tỉ tê tâm sự để chia sẻ với mọi người thì thật là ủy mị. Tôi đã từng nghĩ như vậy nhưng hiện đang bị vướng vào một rắc rối lớn với phụ nữ nên rất mong nhận được lời khuyên từ mọi người. Tôi xin đi thẳng vào vấn đề của mình.
Tôi đã có vợ và một con nhỏ. Cách đây không lâu trong dịp liên hoan công ty tại một quán bar, tôi vô tình gặp lại người yêu đầu. Từ đó đến nay đã xảy ra nhiều chuyện khiến tôi đau đầu.
Sau gần 7 năm không gặp, cô ấy tàn tạ thấy rõ. Người cô ấy gầy và xanh xao nhưng lại phải đảm nhận công việc tạp vụ ở nơi ồn ào náo nhiệt này. Tôi trông thấy cô ấy loay hoay giữa bao nhiêu là xô chậu và giẻ lau nên không nhận ra người đó là ai. Cho đến khi cô ấy thẹn thùng chủ động đến chào thì tôi mới biết. Sau vài câu thăm hỏi xã giao, cô ấy òa khóc khi kể cho tôi nghe về đời sống hiện tại.
Tôi nghe mà thương cảm nỗi khó khăn ấy chứ không hề có chút rung động tình cũ nào. Nhưng trước khi chia tay, cô ấy nói rằng vì chúng tôi chia tay nên cô ấy mới buông xuôi cuộc đời như thế. Tôi cay đắng vì mình là thủ phạm hãm hại đời cô ấy.
Lời nói ấy khiến tôi suy nghĩ rất lâu và cảm thấy mình cần có trách nhiệm với em. Tôi đơn giản chỉ muốn giúp đỡ bạn bè chứ không có ý đồ nào khác. Nhưng nói ra sợ vợ mình không tin tưởng và ghen nên chỉ còn cách âm thầm làm việc này. 
Hiềm một nỗi, lương tháng bao nhiêu tôi đều đưa cho vợ nên đành phải nói dối cho thằng bạn vay để lấy nửa số tiền đem đến cho người yêu cũ.
Lúc tôi đưa tiền, cô ấy một mực từ chối nhưng tôi thuyết phục mãi phải đành xuôi theo. Cô ấy lại khóc trên vai tôi và nhắc chuyện xưa cũ khiến trái tim tôi xao xuyến.
Nhưng tôi xin thề, tôi chỉ rung động trong giây phút thôi bởi ngay sau đó tôi vội vàng trấn tĩnh và quay lại một lòng chung thủy với vợ mình.
Song quả đúng là người tính không bằng trời tính. Dù tôi luôn tự cảnh tỉnh mình để không rơi vào bất cứ một tình huống khó xử nào cho người phụ nữ của mình, nhưng duyên trời định cứ đưa đẩy tôi và người yêu cũ đến với nhau.
Công ty tôi cứ vô tình đến quán bar ấy mỗi cuối tuần. Mắt tôi cứ vô tình tìm kiếm bóng dáng cô ấy, còn em cứ vô tình trông ngóng, nói những câu yếu đuối khiến chúng tôi dần dần không thể không trông thấy nhau.
Dần dần, tôi đến quán bar ấy 2 rồi 3 lần mỗi tuần để gặp em. Không chỉ dừng lại ở việc gặp gỡ, tôi còn chở cô ấy đi ăn. Lượn lờ ngoài phố mãi sợ người quen phát hiện, chúng tôi hẹn nhau ở nhà. Ban đầu dừng lại ở những bữa cơm thân mật nhưng càng về sau, chiếc giường mới là điểm đến cuối cùng.
Sau một khoảng thời gian ngắn chìm ngập trong sự dối lừa gia đình, tôi quyết tâm cắt đứt với người yêu cũ. Tôi đã cho cô ấy rất nhiều tiền hi vọng cô ấy sẽ buôn bán nhỏ hoặc làm một công việc khác tốt hơn. Cô ấy không giữ tôi lại nhưng cả hai đã khóc rất nhiều. Chúng tôi khóc như ngày nào chia tay nhau.
Vậy mà, bản năng của một thằng đàn ông đôi khi hóa ra quá tầm thường. Mới xa em một tuần tôi đã nhớ quay quắt. Và trên hơn hết, tôi nhớ cái cảm giác được cùng nhau quấn quýt  trên giường. Nhưng vì vợ con, tôi gồng mình chịu đựng và lấy vợ mình để khỏa lấp nỗi trống vắng.
Đến tuần thứ 3 thì tôi không tài nào chịu nổi. Trong một tối trời mưa, tôi đã lao xe như bay đến tìm gặp cô ấy. Khi dục vọng đã được thỏa mãn cũng là lúc nỗi ân hận xâm chiếm lấy tôi. Tôi thấy mình bạc bẽo, cùng một lúc đối xử tệ hại với cả hai người phụ nữ. 
Những tưởng mọi chuyện đã êm xuôi thì cô ấy gọi báo đã có thai. Quả thật là sét đánh ngang tai cũng không khiến tôi ngã gục bằng điều này. Bởi vợ tôi cách đây vài hôm sau khi dùng que thử cũng hăm hở báo tin mừng có bầu tập 2.
Tôi hoang mang và lo sợ rằng mình sẽ người gây ra nghiệp chướng cho hai đứa trẻ. Tôi đã tìm gặp và khuyên người cũ phá thai nhưng cô ấy kiên quyết giữ lại giọt máu đó. Tôi cũng dùng mọi lời lẽ và cả tiền bạc để thuyết phục nhưng không hề có tác dụng.
Tôi đang rất tức giận và có suy nghĩ rằng liệu cô ấy có cố tình cho tôi vào bẫy để tôi phải chịu trách nhiệm với cuộc đời cô ấy không? Nếu cô ấy không phá thai thì trước sau gì vợ con gia đình tôi cũng biết. Sao số tôi lại khốn khổ và một ngày phải rơi vào tình huống này chứ?
(ST)

0 comments: