20 tháng 8, 2012

Không gian văn hóa: Thơ về Hà Nội



HÀ NỘI
  Thái Bá Tân


Tôi là người Hà Nội.

Tôi yêu thành phố này,
Cả cái hay, cái dở,
Như vốn có xưa nay.

Thú thật, tôi thấy ngượng
Mỗi lần nghe báo đài
Gán cho nó đủ loại
Các mỹ từ rất dài.

Nào “nghìn năm văn hiến”,
Nào “thành phố hòa bình”,
Nào “bộ mặt cả nước”,
Nào “lịch sự, văn minh”…

Có thể là thế thật.
Cũng có thể là không.
Tôi thì tôi cứ nghĩ
Là người ta bốc đồng.

Cả người dân Hà Nội,
Cả khách khứa vãng lại,
Cứ nhìn, ngẫm thì biết
Tôi nói đúng hay sai.

Mà nếu có đúng thật 
Cũng không nên đem khoe.
Nghe vừa nhàm vừa chối,
Vừa hơi hơi nhà quê.

Nhiều thủ đô thế giới
Chắc cũng đẹp, xưa nay
Chưa người nào thấy họ
Tự khen mình suốt ngày.

Nước ta, các bác ạ,
Cứ thích hoành tá tràng,
Kiểu nói cho sướng miệng,
Thằng Tây nghe, ngỡ ngàng.

Lại nữa, về diện tích
Cái thủ đô nước mình
Gấp chín lần của Mỹ,
Hơn gấp đôi của Anh.

Paris chỉ là muỗi,
Kém hơn mười ba lần.
New Jork gọi bằng cụ,
Dù thằng này đông dân.



Cho nên mới có chuyện
Hà Nội, người đi cày

Đông hơn người đô thị.

Chẳng nước nào thế này.

Là vì ta có thói
Cứ muốn thích hơn người.
Cái bệnh vĩ cuồng ấy
Không thể không ngậm cười.

Trước đây từng có chuyện
Mở ra rồi co vào.
Hay lần này cũng thế?
Đố ai hiểu thế nào.

Vâng, tôi yêu Hà Nội,
Một thành phố bình thường,
Có nhiều cây, hồ nước,
Giản dị mà thân thương.

Dẫu dân chưa thanh lịch,
Thành phố chưa văn minh,
Nhưng tôi yêu, vì nó
Là thành phố của mình.

Thành phố bình thường nhé,
Không có tính từ nào.
Đơn giản là Hà Nội,
Không oai cũng chẳng sao.

Còn cái hay, nếu có,
Mong đài báo bớt khoe,
Vì việc ấy rất chối
Và hơi hơi nhà quê.

PS
Trong dân gian có chuyện
Kiểu tiếu lâm, thế này:
Thủ đô thì đại khủng,
Nước bé bằng bàn tay.

Có nhiều phố rất nhỏ
Trong thủ đô khổng lồ.
Ở các phố bé ấy
Có nhiều ngôi nhà to

Dành cho các vợ bé.
Của mấy bác nông dân
Nay lãnh đạo thành phố…
Vân vân và vân vân.




(Người sưu tầm: Lê Trọng Nghĩa)


4 comments:

Cũng là bệnh vị thành tích đấy thôi, chữa chưa xong đấy mà

Nghe mà thấy đắng cả cỗ lòng !