14 tháng 1, 2011

GÓC LÃNG ĐÃNG: Mùa đông kỷ niệm


Đúng như anh đã nói, em xuất sắc trong việc dối lừa cảm xúc thật của lòng mình. Nỗi nhớ như nhân lên và nước mắt không đủ ấm xua đi kỷ niệm...

Bây giờ đã là mùa đông, tiết trời lành lạnh làm cho những người yêu nhau nhưng bị chia lìa phải thổn thức. Em nhớ đến anh với những cử chỉ yêu thương mà ngày xưa anh dành cho em. Mùa đông khẽ khàng gõ cửa, cái lạnh bao trùm lấy mọi vật xung quanh kể cả trái tim em. Mùa đông nào ta có nhau, mà mùa đông này ta xa nhau anh nhỉ?!

Chiều nay một mình em lang thang trên con đường vắng, dưới cơn mưa mùa đông lạnh lẽo, tê buốt. Em nhớ đến anh và nghe môi mình mằn mặn. Anh biết không, em đã vờ thờ ơ, vờ bận rộn để cố quên anh nhưng sao anh vẫn hiển hiện trong trái tim em?

Khi ta xa nhau, chẳng phải anh muốn em tìm thấy tình yêu đích thực sao? Kỷ niệm cứ ùa về làm lòng em đau nhói. Anh quá tuyệt vời nên em không thể giữ mãi anh cho riêng mình, chúng mình phải xa nhau để được đẹp mãi trong nhau anh nhỉ?

Em biết, kỷ niệm không phải lúc nào cũng buồn, cũng nhớ. Em biết là mình không thể sống hoài với những kỷ niệm như thế, nó sẽ làm em già đi trước tuổi mất thôi. Nhưng anh à, giờ này ngoài trời đang mưa, những giọt mưa rơi rả rích trên mái nhà gợi lại cho em những cảm giác của những ngày anh còn bên em.

Những âm thanh quyến rũ đến lạ lùng, bỗng nhiên em thấy nhớ anh. Em rũ người ra vì nhớ, em chỉ muốn giờ này được ở gần anh để nghe anh nói một câu gì đó, dù cũ kỹ nhưng thật thân quen "Nhớ em quá, anh yêu em nhiều lắm biết không?" mà ngày xưa em được đón nhận từ anh với cái ngúng nguẩy lắc đầu.

Em nhớ đến anh với nỗi nhớ thật lạ lùng. Tất cả những gì thuộc về anh đều quay cuồng trong nỗi nhớ của em. Có lúc là tiếng cười, lúc là ánh mắt...

Em vẫn không quên lời anh nói với em "Trong trái tim anh em là số một" những lúc như thế em nũng nịu hỏi lại anh rằng: "Thế còn số hai, số ba... là ai hả anh? Lúc nào em cũng muốn em là con số cuối cùng trong cuộc đời của anh thôi".

Anh gõ nhẹ vào đầu em và cười thật hiền từ. Và rồi vô tình hay cố ý anh lại buột miệng nói với em rằng: "Em à, đừng bao giờ quá hy vọng, quá tin tưởng vào một điều gì đó để rồi sau này phải buồn và thất vọng".

Không ngờ lời nhắc nhở của anh đã là sự thật của ngày hôm nay. Em và anh xa nhau...! Em không còn là số một trong anh nữa rồi phải không anh?

Những ngày không có anh cơn mưa phùn bỗng thành vô duyên. Kỷ niệm giữa anh và em quá đẹp, đẹp đến nỗi em không dám chia sẻ cùng người khác, em cứ sợ - nhỡ may họ vô tình làm trầy xước nó. Em gìn giữ nó trong tận đáy lòng mình và hàng đêm em vẫn đắm chìm trong đó. Em tự hạnh phúc, tự cảm nhận nỗi đau theo cách riêng của mình. Em cứ chơi vơi giữa ngổn ngang ký ức và hiện tại, yêu thương và dối lừa.

Làm sao có thể quên những gì mà trước đây làm em nhớ đến quay quắt lòng?!

Quả thực đúng như anh đã nói, em xuất sắc trong việc dối lừa cảm xúc thật lòng của mình, cũng như bằng lòng với những vần thơ khắc khoải nhớ anh. Dẫu tất cả đã muộn màng nhưng thời gian thì công bằng đến tàn nhẫn khi chẳng bao giờ quay lại để chúng ta khỏi vấp vào đời nhau, để rồi yêu nhau lại xa nhau và đau đớn. Thời gian cứ bình thản trôi đi và em cứ day dứt về những ngày không có anh ở bên nữa. Nỗi nhớ như nhân lên mà nước mắt không đủ ấm để xua đi kỷ niệm, xua đi bóng hình mối tình đầu trong em, mà chỉ có thể giúp em sống thật hơn với lòng mình.

Thời gian sẽ trôi qua. Mùa đông rồi cũng sẽ qua. Những khoảnh khắc xưa cũ nối nhau rơi vào quá khứ. Nhưng cùng với dòng chảy vô tận của cuộc đời, chỉ có lòng người mới hiểu điều gì sẽ còn lại trong những cách xa.

Còn gì buồn hơn nếu sống thiếu kỷ niệm anh nhỉ? Em tự an ủi mình rằng: "Hạnh phúc như một mảnh chăn hẹp, người này lạnh thì người kia ấm". Biết anh đang hạnh phúc là em mừng rồi!
(St)

0 comments: