18 tháng 1, 2011

KHÔNG GIAN VĂN HÓA: Anh đã nhận ra mình yêu em nhiều thế nào!


Cô - một cô gái nhỏ nhắn, tâm hồn trong sáng mong manh như pha lê nhưng sâu sắc và mạnh mẽ. Anh một chàng trai tài năng, mạnh mẽ, chu đáo và bản lĩnh, luôn gọi cô là: "Trẻ con”.

Cô ấy - một cô gái xinh đẹp, hiện đại, giỏi giang.

Một ngày mùa thu nắng đẹp tại một lớp học của một trường THPT danh tiếng họ gặp nhau. Anh và cô ấy luôn là những học sinh đứng đầu lớp, cô tuy không kém nhất lớp nhưng cũng chỉ là một học sinh bình thường không mấy nổi trội. Cô chỉ luôn âm thầm quan sát anh từ xa, cô vui theo anh, buồn theo anh, có khi chỉ một tin nhắn hỏi thời khóa biểu của anh cũng làm cô vui cả tuần, cô thích cả cách anh gọi cô là trẻ con, cô vui vẻ ngồi cả giờ ra chơi nghe anh kể chuyện linh tinh, cô chăm chú lắng nghe mỗi khi tụi con gái trong lớp bàn luận về anh,có khi còn nghe cả những cô gái thích anh nói về anh nói tốt có, nói xấu cũng có. Cô lặng lẽ giấu kĩ tình cảm của mình dành cho anh, hạn chế tiếp xúc với anh vì lo sợ bị anh phát hiện ra cô thích anh.

Một buổi chiều học thêm tiếng Anh, anh tiện đường nên chở cô đi học, đó là lần đầu tiên cô ngồi sau xe anh, một cảm giác ấm áp chạy vào tim cô làm hai má cô nóng ran, đỏ ửng. Có thể nói trong những năm học THPT cô ấy là một trong những người bạn thân của cô, cô kể cho cô ấy mọi chuyện chỉ trừ chuyện tình cảm dành cho anh, cô ấy cũng kể nhiều chuyện cho cô nghe, thỉnh thoảng cô ấy cũng nói về anh nhưng có lẽ cô không đủ nhạy cảm để nhận ra rằng cô ấy cũng thích anh.Thời gian cứ lặng lẽ trôi, thoáng chốc kì thi đại học đã cận kề đồng nghĩa với việc cô sẽ không còn được nhìn thấy anh mỗi ngày nữa, cô vừa phải học hành lo lắng cho tương lai của mình vừa vật lộn với những cảm xúc của mình dành cho anh.Trước ngày cuối cùng của những năm tháng học trò cô tự nhủ với lòng mình: “Phải nói cho cậu ấy biết hết những tình cảm của mình thôi, không thể để chúng trôi đi theo nước thời gian được. Cố lên!”.

-------------------------------------------------

Ngày chia tay cũng tới, hôm ấy cô mặc một chiếc áo dài trắng tự ngắm mình trong gương cô mỉm cười: “Trông mình cũng không tệ lắm, hôm nay mình sẽ làm một việc trọng đại nhất đời mình. Cố lên!”.
Sau lễ bế giảng cô lấy hết can đảm đi về cuối hành lang khu lớp học tìm anh nhưng trước mắt cô là anh đang vuốt tóc cô ấy và ánh mắt anh nhìn cô ấy thật lạ ánh mắt ấy cô chưa thấy bao giờ. Trong khoảnh khắc ấy dường như cả bầu trời mùa hạ trong xanh như đổ sụp xuống, ánh nắng chói chang như thiêu đốt trái tim cô biến nó thành tro bụi, không cần tới sự chói chang, gay gắt của nắng trái tim cô giờ cũng đang vỡ vụn. Cô loạng choạng bỏ chạy…

Cô, anh và cô ấy cùng vào đại học. Cô bước chân vào cổng trường đại học với một trái tim rạn nứt, một trái tim mà chỉ cần một cú huých nhẹ cũng có thể làm nó vỡ tan. Rồi chuyện học hành, bạn bè cũng cuốn cô đi khiến cô quên đi chuyện cũ, cô không nhớ anh nhiều như trước nữa, những tưởng trái tim tội nghiệp của cô đã được chữa lành. Vào một ngày đông lạnh lẽo nhưng đầy nắng mấy đứa bạn cũ của cô khoe với cô: “Biết tin gì chưa? Lớp mình có thêm một cặp đôi mới nhé. Hai đứa nó đã công khai rồi”.

Cô nghe đứa bạn kể chuyện mà tai ù đi, cô có thể nghe được tiếng trái tim nhỏ bé của cô đang vỡ dù vẫn biết đây là chuyện đương nhiên phải xảy ra. Cô cứ nghĩ là mình đã quên anh nhưng cô nhận ra tình cảm cô dành cho anh không phải là thích mà là yêu. Dường như cô đã bị biến thành đám bọt biển như trong truyện nàng tiên cá trôi dạt và vỡ tan theo từng con sóng chỉ có thể nhìn anh đang dần dần xa mình, xa mãi mãi.

Cô kiếm thật nhiều việc để làm, cô cố gắng làm mình bận rộn, bận rộn để không còn thời gian nghĩ tới anh, bận rộn để không còn thời gian buồn thương đau khổ. Hình như cô ấy cũng nhận ra cô thích anh, cô ấy không thân thiết với cô như trước nữa. Đã có lần mấy đứa bạn thân của cô ấy nói bóng gió cô nhưng mặc kệ, đúng là cô thích anh đấy con tim cô bảo vậy đấy, giờ có bắt nó ngừng đập trong nó vẫn chứa đầy hình ảnh của anh, nhưng tình yêu thầm lặng của cô có gây tổn hại cho ai đâu nó chỉ có thể làm một mình cô đau khổ thôi.

Một ngày, cô nhận được điện thoại của anh: “Đi chơi không? Tớ qua đón.”
Anh không thể biết được rằng cô đã hạnh phúc thế nào khi được ngồi sau lưng anh, cô với anh nói đủ thứ chuyện. Anh nói: “Với trẻ con chỉ cần chiều theo nó là nó sẽ không khóc”.
Lúc ấy cô rất muốn nói với anh: “Cậu sai rồi. Cậu luôn coi tớ là trẻ con, luôn chiều theo những đòi hỏi của tớ nhưng tớ vẫn phải khóc vì cậu đấy thôi”.

Giờ phút ấy đối với cô thật đúng là hạnh phúc nhỏ bé trong sự khổ đau vô hạn, hạnh phúc vì được ngồi sau xe anh, được cảm nhận hơi ấm của anh, được nghe anh nói nhưng khổ đau vì biết anh không thể thuộc về cô. Cô cùng anh tới nhà cô ấy chơi. Nhìn hai người thân mật với nhau mà trái tim vốn lâu nay được cô băng bó cẩn thận đã vỡ thành từng mảnh mà cô không có cách nào ngăn lại được. Cô ấy còn khoe với cô bức ảnh chụp hôm cô ấy đi chơi về muộn phải ngủ lại nhà anh. Lòng cô đau khổ tới quoằn quoại nhưng vẫn phải cười cười nói nói thật tự nhiên cô tự nhủ: “Không thể để lộ ra nếu không mọi thứ sẽ mất hết, tình bạn bấy lâu sẽ tan theo mây khói”.

Cô lại quay về với cuộc sống bận rộn để khỏa lấp nỗi buồn, cô đơn, đau khổ của một trái tim tan vỡ. Cô ít nói hơn, đôi mắt trong sáng giờ đã phảng phất nét buồn. Cũng khá lâu rồi cô không liên lạc với anh dù rất muốn. Cô chỉ nghe thông tin về anh qua những người bạn cũ dù cho trong những tin tức về anh giờ gắn với cô ấy nhưng không sao chỉ cần cô biết anh vẫn đang hạnh phúc vậy là đủ rồi. Có những lúc cô chợt nghĩ giá mà họ chia tay có thể cô sẽ có cơ hội những lúc ấy cô thấy bản thân mình thật xấu xa. Rồi thời gian cũng qua đi không đủ lâu để cô quên anh nhưng cũng đủ để lòng cô bớt đau.

Cô chuyển chỗ ở, anh tới chuyển nhà giúp cô. Trời mưa ngâu, thấy người ta bảo đây là mưa được tạo thành bởi những giọt nước mắt của Ngưu Lang-Chức Nữ khi họ được gặp nhau,cô lại được ngồi sau xe anh, lại được cảm nhận hơi ấm của anh.Trái tim đang phải chữa trị của cô lại một lần nữa bị vỡ tan. Cô cố gắng không nhìn vào mắt anh vì cô biết nếu nhìn vào đó cô sẽ không thể kìm chế được cảm xúc của mình có thể sẽ làm gì đó khiến cô phải hối hận.Tối đó anh nhắn tin cho cô, cô với anh đã nói nhiều chuyện với nhau, cô thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì biết anh vẫn còn quan tâm tới cô, bất ngờ khi anh cho cô biết rằng từ trước tới giờ anh vẫn luôn thích những nét trong sáng của cô, anh thích cả sự vụng về đáng yêu của cô.

Thời gian lại lặng lẽ trôi, cô bận rộn với việc học, cô được đi làm thực tập ở một công ty kiểm toán, thời gian của cô được lấp đầy bởi công việc, học hành tới thời gian giành cho bản thân của cô cũng thiếu. Anh vẫn quan tâm tới cô nhưng giờ cô không có nhiều thời gian để nghĩ về anh nữa.

Anh thông báo: "Tớ sắp đi Nhật 2 năm. Hôm nay cậu có thể dành một ngày cho tớ không?”. Cô lặng người phải mất vài phút sau cô mới có thể nói: "Tất nhiên rồi”.
Cô và anh sánh bước trên con đường ven Hồ Gươm lặng lẽ không ai nói một lời nào, cô đang cố tận hưởng những giây phút ở bên anh.

Anh lên tiếng trước: “Ăn kem không? Loại ốc quế chocolate mà cậu thích nhé!”. Cô cũng hào hứng: “Ok! Coi như cậu khao tớ vụ du học nhé!”. Cô và anh vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện, cô ước thời gian ngừng lại được ở điểm này mãi mãi. Ngày anh ra sân bay cô không ra tiễn chỉ dám gửi một tin nhắn: “Những gì cần dặn dò cậu tớ đã nói rồi. Mong sớm gặp lại cậu. Lúc về nhớ mang cho tớ một bông hoa anh đào nhé! Chúc cậu luôn may mắn”. Một tin nhắn tới máy cô: “Yên tâm tớ sẽ sớm trở về gặp cậu”.

Cô ra trường, xin được việc ở một công ty kiểm toán danh tiếng. Công việc cuốn cô đi, những lúc nhớ anh cô lại ra Hồ Gươm, ăn kem ốc quế chocolate. Cũng có nhiều người đến với cô nhưng cô đều từ chối. Cô không sao hiểu nổi vì sao cô có thể yêu anh nhiều tới vậy một tình yêu biết chắc sẽ chả có kết quả gì, một tình yêu có thể nói là vô vọng. Cô chờ đợi mà không biết mình đang chờ đợi điều gì. Hai năm nay anh không một lần gọi điện, nhắn tin cho cô, có lẽ anh đã quên cô mà cô có là gì của anh đâu mà anh phải nhớ. Cô lại lao vào làm việc cho quên đi nỗi nhớ anh.

Một ngày mùa thu đầy nắng, một tin nhắn từ số điện thoại mà từ lâu cô đã thuộc lòng: “5h chiều nay tớ đợi cậu ở quán kem ở Hồ Gươm. Tớ sẽ đợi đến khi nào cậu xuất hiện”. Cô sung sướng tới trào nước mắt, những tưởng người con trai ấy đã quên cô và cô cũng đã cho hình ảnh người ấy vào kho kỉ niệm. Nhưng một ý nghĩ thoáng qua có thể người đó về để làm đám cưới với cô ấy và hôm nay gặp cô để đưa thiệp mời. Cô lang thang khắp các con đường Hà Nội suy nghĩ xem có nên đến hay không? 2 năm nay cuộc sống của cô yên bình phẳng lặng, người đó tưởng chừng đã biến mất khỏi cuộc sống của cô, trái tim mong manh của cô gần như đã bình phục vậy mà giờ đây người đó lại xuất hiện làm tâm hồn cô xao động, có thể trái tim mà cô cố gắng chữa trị sẽ lại một lần nữa bị vỡ tan. Cô nhìn đồng hồ đã 22h, chắc người đó không còn chờ cô nữa nhưng cô vẫn muốn đến để cho mình một cơ hội thấy người đó dù chỉ là một bóng dáng quen thuộc.


Cô tới quán kem, như mọi lần khác cô mua một chiếc ốc quế chocolate, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Có định mời tớ một chiếc không? Chờ cậu từ chiều đến giờ mệt quá đấy.
Cô và anh lại sánh bước trên con đường quen thuộc. Anh lấy từ trong túi áo ra một cành hoa anh đào đã ép khô trao cho cô nói:
- Anh vẫn luôn nhớ em, nhớ em da diết. Đồng ý làm người yêu anh nhé!
Cô bất ngờ và sung sướng chỉ lắp bắp nói:
- Vậy còn cô ấy? Em không muốn làm tổn thương bất kì ai.
Anh nói:
- Anh và cô ấy đã chia tay từ rất lâu rồi, khi ở Nhật anh đã nhận ra anh yêu em nhiều thế nào.
Cô nghẹn ngào:
- Vậy tại sao anh không liên lạc với em dù chỉ là gửi cho em một tin nhắn?
- Bởi anh sợ nếu phải nghe em thông báo đã có người yêu hay em lấy chồng.
Thời gian với họ lúc này như ngừng trôi và ngập trong hạnh phúc. Lúc này đây trái tim vỡ vụn của cô dường như đang được hồi sinh.
(St)

1 comments:

Mình rất thích những câu chuyện như thế này: nhẹ nhàng, sâu lắng...