Vì nghèo, tôi đã một mình bỏ thai mà không cho chồng biết. Nhưng tôi không thể giữ lại em bé khi sống giữa Hà Nội mà chúng tôi chỉ vẻn vẹn có 3 triệu đồng chi tiêu mỗi tháng.
Năm thứ nhất Đại học, tôi quen chồng tôi bây giờ qua sự giới thiệu của bạn bè. Khi yêu nhau, anh lúc nào cũng là một người yêu tuyệt vời, chiều chuộng tôi hết mực. Chỉ có một điều luôn làm tôi lăn tăn, đó là anh quá nghèo.
Bố mẹ anh là nông dân, nhà chỉ có đôi ba sào ruộng. Các cụ lại già cả, đau ốm liên miên nên rất eo hẹp, chẳng có đồng ra đồng vào. Anh ra trường cũng chỉ kiếm được công việc thường thường với mức lương tháng 6 triệu. Trụ lại ở đất Hà Nội, anh mãi vẫn không thăng tiến được.
Ra trường, bố mẹ anh giục cưới. Phần vì hai cụ đã luống tuổi, phần vì chúng tôi yêu nhau cũng khá lâu. Biết lấy anh về là khổ, là nghèo nhưng vì yêu, tôi vẫn đồng ý lên xe hoa về nhà chồng. Thôi thì như lời anh nói: “Vợ chồng cùng đồng tâm hiệp lực chắc chắn có ngày làm nên”.
Vận xui đeo bám thế nào, vợ chồng tôi mãi chẳng làm nên được. Sau khi lấy anh, tôi đem tấm bằng tốt nghiệp đến gõ cửa các công ty xin việc. Không người quen, bằng cấp lại chẳng xuất sắc nên tôi không xin nổi một công việc khấm khá. Cuối cùng, tôi đành làm nhân viên kế toán cho một công ty trách nhiệm hữu hạn với mức lương 3 triệu đồng.
Bố mẹ anh là nông dân, nhà chỉ có đôi ba sào ruộng. Các cụ lại già cả, đau ốm liên miên nên rất eo hẹp, chẳng có đồng ra đồng vào. Anh ra trường cũng chỉ kiếm được công việc thường thường với mức lương tháng 6 triệu. Trụ lại ở đất Hà Nội, anh mãi vẫn không thăng tiến được.
Ra trường, bố mẹ anh giục cưới. Phần vì hai cụ đã luống tuổi, phần vì chúng tôi yêu nhau cũng khá lâu. Biết lấy anh về là khổ, là nghèo nhưng vì yêu, tôi vẫn đồng ý lên xe hoa về nhà chồng. Thôi thì như lời anh nói: “Vợ chồng cùng đồng tâm hiệp lực chắc chắn có ngày làm nên”.
Vận xui đeo bám thế nào, vợ chồng tôi mãi chẳng làm nên được. Sau khi lấy anh, tôi đem tấm bằng tốt nghiệp đến gõ cửa các công ty xin việc. Không người quen, bằng cấp lại chẳng xuất sắc nên tôi không xin nổi một công việc khấm khá. Cuối cùng, tôi đành làm nhân viên kế toán cho một công ty trách nhiệm hữu hạn với mức lương 3 triệu đồng.
Tổng cộng, hai vợ chồng tôi một tháng làm ra 9 triệu. Tiền thuê nhà đã mất 2 triệu. Tiền điện, nước, điện thoại, cáp, mạng… thêm 1 triệu. Hàng tháng, chúng tôi gửi 3 triệu về cho bố mẹ và em chồng còn đang đi học. Chỉ còn lại 3 triệu để vợ chồng tôi chi tiêu. Sống giữa đất Hà Nội mà vẻn vẹn có 3 triệu trong túi, mọi người cũng biết vất vả thế nào.
Sáng sáng, tôi phải dậy từ 5 giờ nhóm bếp lò để nấu ăn, đun nước uống vì dùng ga quá đắt. Nhiều lần, tôi bị hàng xóm than phiền vì mùi than khó chịu. Biết là đun than có hại cho sức khỏe nhưng tiết kiệm được tiền, chứ đun ga mỗi tháng mất thêm vài trăm, tôi xót ruột lắm.
Nói nhỏ mọi người đừng chê vợ chồng tôi bẩn. Mùa đông có khi hai vợ chồng cả tuần mới tắm vì mỗi lần đun nước rất mất thời gian. Vợ chồng đi làm về mệt chả ai muốn hì hục với cái bếp than mà cắm điện thì sợ tốn. Vì thế, chúng tôi để dành đến chủ nhật được nghỉ mới tắm rửa, giặt giũ một thể.
Bữa cơm của chúng tôi hết sức đạm bạc. Lúc nào đi chợ, đầu tôi cũng căng ra, tính toán từng hột muối, củ hành. Mỗi ngày tôi chỉ được phép tiêu 60 ngàn nên thức ăn lèo tèo chẳng được bao nhiêu. Khi nấu, tôi phải cố gắng nêm hơi mặn để ăn cho tiết kiệm.
Cũng may là hai vợ chồng còn được phụ cấp thêm bữa trưa ở cơ quan, ngày chỉ phải lo bữa sáng và tối. Buổi sáng tôi và anh toàn ăn cơm nguội với ruốc vừng lạc lót dạ. Hôm nào chơi sang, bạn bè đồng nghiệp rủ đi ăn sáng. Một tô phở hết 40 ngàn cũng khiến tôi phải nghĩ ngợi. Tháng nào mà có thêm đám ma, đám cưới thì vợ chồng phải ăn trứng cầm hơi. Nhiều khi hết cả tiền ăn, tôi phải chạy vạy gọi về vay bố mẹ đẻ.
Lấy chồng nghèo cũng lắm cái tủi. Nhìn bạn bè xúng xính mà tôi chạnh lòng. Bạn bè tôi cứ trách, từ khi “theo chồng bỏ cuộc chơi” chẳng thấy tôi xuất hiện, gặp mặt ai. Cái nghèo đeo bám, tôi nào có dám đua theo chúng bạn. Những đứa bạn thân thân mời đi uống trà chanh tâm sự tôi còn dám đến, chứ những bữa ăn mất chừng vài trăm là tôi không phải xin khất.
Mỗi lần đi họp lớp, thấy tụi bạn khoe được chồng tặng dây chuyền, chồng mua xe máy mới mà tôi tủi phận. Dạo này rộ lên phong trào chị em mua váy chống nắng, bạn bè, đồng nghiệp rủ nhau đi mua, còn tôi thì chẳng màng. Người ta xe ga váy vóc mới cần, chứ tôi đi con Dream cũ kỹ phải đạp mãi mới lên thì váy chống nắng làm gì cho mệt.
Thiếu tiền, nghèo khổ, tình cảm vợ chồng cũng vì thế mà vơi đi. Cứ vài ngày, vợ chồng tôi lại cãi cọ vì chuyện tiền bạc. Hôm nào phát hiện ra chồng đi bia rượu nhậu nhẹt với bạn bè là tôi tức nghẹn. Tôi thì tiết kiệm từng đồng, ăn không dám ăn, mặc chả dám mặc vậy mà chồng vung tay quá trán. Có lần sĩ hão với bạn bè, anh còn khao bạn mất gần triệu đồng tiền nhậu. Tôi tiếc của chì chiết anh. Anh nói tôi thực dụng, bủn xỉn. Vợ chồng giận nhau cả tháng trời.
Mỗi khi tôi về xin hay vay tiền bố mẹ đẻ đều phải giấu chồng. Tôi vẫn nhớ hôm ấy, khi biết tôi gọi điện xin bố mẹ đẻ tiền, anh nổi cáu mắng chửi tôi. Anh cho rằng tôi coi thường anh nghèo, có vấn đề gì lại chạy về xin xỏ bố mẹ đẻ.
Bữa cơm của chúng tôi hết sức đạm bạc. Lúc nào đi chợ, đầu tôi cũng căng ra, tính toán từng hột muối, củ hành. Mỗi ngày tôi chỉ được phép tiêu 60 ngàn nên thức ăn lèo tèo chẳng được bao nhiêu. Khi nấu, tôi phải cố gắng nêm hơi mặn để ăn cho tiết kiệm.
Cũng may là hai vợ chồng còn được phụ cấp thêm bữa trưa ở cơ quan, ngày chỉ phải lo bữa sáng và tối. Buổi sáng tôi và anh toàn ăn cơm nguội với ruốc vừng lạc lót dạ. Hôm nào chơi sang, bạn bè đồng nghiệp rủ đi ăn sáng. Một tô phở hết 40 ngàn cũng khiến tôi phải nghĩ ngợi. Tháng nào mà có thêm đám ma, đám cưới thì vợ chồng phải ăn trứng cầm hơi. Nhiều khi hết cả tiền ăn, tôi phải chạy vạy gọi về vay bố mẹ đẻ.
Lấy chồng nghèo cũng lắm cái tủi. Nhìn bạn bè xúng xính mà tôi chạnh lòng. Bạn bè tôi cứ trách, từ khi “theo chồng bỏ cuộc chơi” chẳng thấy tôi xuất hiện, gặp mặt ai. Cái nghèo đeo bám, tôi nào có dám đua theo chúng bạn. Những đứa bạn thân thân mời đi uống trà chanh tâm sự tôi còn dám đến, chứ những bữa ăn mất chừng vài trăm là tôi không phải xin khất.
Mỗi lần đi họp lớp, thấy tụi bạn khoe được chồng tặng dây chuyền, chồng mua xe máy mới mà tôi tủi phận. Dạo này rộ lên phong trào chị em mua váy chống nắng, bạn bè, đồng nghiệp rủ nhau đi mua, còn tôi thì chẳng màng. Người ta xe ga váy vóc mới cần, chứ tôi đi con Dream cũ kỹ phải đạp mãi mới lên thì váy chống nắng làm gì cho mệt.
Thiếu tiền, nghèo khổ, tình cảm vợ chồng cũng vì thế mà vơi đi. Cứ vài ngày, vợ chồng tôi lại cãi cọ vì chuyện tiền bạc. Hôm nào phát hiện ra chồng đi bia rượu nhậu nhẹt với bạn bè là tôi tức nghẹn. Tôi thì tiết kiệm từng đồng, ăn không dám ăn, mặc chả dám mặc vậy mà chồng vung tay quá trán. Có lần sĩ hão với bạn bè, anh còn khao bạn mất gần triệu đồng tiền nhậu. Tôi tiếc của chì chiết anh. Anh nói tôi thực dụng, bủn xỉn. Vợ chồng giận nhau cả tháng trời.
Mỗi khi tôi về xin hay vay tiền bố mẹ đẻ đều phải giấu chồng. Tôi vẫn nhớ hôm ấy, khi biết tôi gọi điện xin bố mẹ đẻ tiền, anh nổi cáu mắng chửi tôi. Anh cho rằng tôi coi thường anh nghèo, có vấn đề gì lại chạy về xin xỏ bố mẹ đẻ.
Anh nói tôi là tiểu thư lá ngọc cành vàng, khổ một tí là không chịu được. Chẳng bù cho thời yêu nhau, tôi nói cuộc sống khó khăn thế nào cũng chỉ cần anh bên cạnh. Anh nói mà tôi tủi thân phát khóc. Anh còn chụp cho tôi cái mũ “hạ thấp chồng”, muốn anh mang tiếng nhờ vả nhà vợ.
Thậm chí, anh còn bảo tôi không chịu được thì hãy li hôn và lấy người nào đó giàu sang hơn, anh không cần người vợ không biết thông cảm như tôi. Tôi chỉ biết òa khóc nức nở. Trước khi lấy chồng tôi đã đoán được tất cả những điều này, vậy mà còn đâm đầu vào để chịu khổ, chịu nhục. Tôi hối hận lắm. Giá như, tôi không vội lấy anh thì đâu có phải chạy ăn từng bữa như bây giờ. Mới lấy nhau được tròn năm mà tình cảm vợ chồng sứt mẻ, chữ tiền lúc nào cũng trong đầu. Tôi thực sự mệt mỏi.
Tháng trước, tôi phát hiện mình có thai. Chẳng hiểu sao vợ chồng đã bảo vệ mỗi lần quan hệ mà vẫn “dính”. Thực sự, vợ chồng tôi chưa muốn có con vì chưa có tiền. Bố mẹ chồng nhiều lúc không hiểu cứ giục giã, lại còn nói tôi “tịt”. Tôi chán chẳng thèm nói.
Lúc có thai, lòng tôi suy nghĩ nhiều lắm. Thật sự bây giờ sinh con, tôi không thể cho con cuộc sống đầy đủ được. Trăm thứ tiền phải lo cho em bé. Mà để con sống trong ngôi nhà thuê chật chội, tù túng, thiếu thốn tôi không đành lòng. Sinh con ra không nuôi được con, đối với tôi là tội lớn. Vậy là, tôi quyết định bỏ đứa trẻ.
Nhiều đêm tôi khóc thầm. Tôi một mình bỏ thai mà không cho chồng biết. Tôi là người mẹ thất đốn mạt, vì nghèo mà tôi đã giết chết đứa con của mình. Nhìn tương lai phía trước, tôi thấy thật mù mịt, cuộc sống chạy vạy luẩn quẩn chẳng có lối ra. Có chị em nào lấy chồng nghèo như tôi không?
1 comments:
Nghèo thì về quê mà sống. Sao phải sống ở HN làm gì cho khổ. Ở quê 3 triệu là sống quá xông xênh rồi. Chị này nghĩ quẩn rồi làm liều. Chỉ tội cho cái thai, nó có tội tình gì mà bỏ, thật là vô nhân đạo.
Đăng nhận xét