Bạn đọc thân mến! Trong câu chuyện này, chúng tôi muốn giới thiệu với các bạn về một thiên tình sử của một con người từng giữ những trọng trách. Nếu chúng tôi công bố tên, tuổi, chức vụ và địa vị, hẳn sẽ có nhiều người nhận ra chủ nhân đích thực của câu chuyện chúng tôi sắp kể sau đây là ai.
Để hết sức tôn trọng tác giả, nhân vật chính của câu chuyện, cũng như tôn trọng nguyên tắc đề ra của trang 31 là bí mật cho người kể chuyện, chúng tôi buộc phải giấu tên và địa chỉ, thậm chí buộc phải thay đổi hoặc bớt đi một số chi tiết cụ thể, để bạn đọc ít nhận ra người trong câu chuyện ấy là ai. Mong rằng bạn đọc không vì quá tò mò mà có những suy đoán này nọ, có thể không đúng, làm ảnh hưởng đến nhiều người khác.
Sở dĩ chúng tôi có được trong tay toàn bộ câu chuyện cuộc đời của nhân vật giấu tên này là vì, tác giả vì mến mộ chuyên mục "Những câu chuyện khó tin nhưng có thật" nên đã kể riêng cho người giữ chuyên mục câu chuyện này như là một sự sẻ chia.
Kính thưa các anh các chị! Việc tôi không thể trả lời được câu hỏi tôi là ai, cũng như tôi không lý giải được vì sao số phận lại mang đến cho tôi một cuộc tình xuyên thế kỷ, một cuộc tình quá đẹp đẽ, thơ mộng nhưng đau đớn và éo le còn hơn cả tiểu thuyết là lý do tôi viết cuốn hồi ký riêng tư này. Tôi đã viết lại trong hồi ký những năm cuối của cuộc đời, trong những đêm dài không ngủ. Tôi đã viết nó trong đầm đầm hàng lệ chảy, và nỗi buồn tủi của sự cô đơn, trong những lúc lòng mình đớn đau nhất, yếu mềm nhất. Sinh nhật lần thứ 80, cũng là lúc tôi hoàn thành xong thiên truyện cuộc đời của mình. Các con cháu của tôi, bạn bè tôi cũng đã đọc, và ai cũng khuyên tôi xuất bản để lại cho con cháu sau này biết được cha ông của chúng đã sống, làm việc và yêu thương như thế nào.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Huế. Cha tôi là một vị quan đỗ đạt và giữ một chức vụ trọng trách trong Bộ Lễ triều vua Khải Định. Trong dòng họ, cha tôi là con trưởng của một họ tộc lớn. Cha tôi lấy vợ 10 năm trời nhưng không có con. Mẹ cả tôi trong 10 năm ấy ăn chay niệm Phật, lặn lội chùa chiền khắp nơi để cầu tự mà số phận éo le vẫn bắt bà chịu kiếp khổ nạn không sinh nở được. Trước sức ép của họ tộc, mẹ cả tôi về bên ngoại, đưa một người cháu bên họ ngoại lên kinh đô Huế và cưới làm lẽ cho cha tôi.
Dù là người trong họ tộc, lại là do mẹ cả tôi lựa chọn, nhưng tận sâu trong đáy lòng, bà vô cùng nghiệt ngã với mẹ hai. Sau ngày cưới, mẹ cả thiết lập uy quyền làm chủ của mình, mẹ hai phải ăn ở với tôi tớ ở nhà dưới, đêm ngủ nơi ổ rơm chái bếp, mùa hè nóng như lửa đốt, mùa đông lạnh thấu xương. Cha tôi và mẹ cả ăn riêng ở mâm trên, ngủ trong buồng có giường nệm trải gấm vóc. Thỉnh thoảng, để duy trì khát khao nòi giống, cha tôi trốn mẹ cả xuống thăm mẹ hai, quan hệ của hai người thành ra lén lút, vụng trộm, khổ sở. Mẹ cả biết đêm qua cha lén xuống nhà mẹ hai, sáng ra mẹ cả xõa tóc chì chiết đám tôi tớ người ăn kẻ ở trong nhà, mặt mẹ cả sưng lên, ai đụng đến đều lớn tiếng khiến cho mọi người trong nhà ai cũng sợ hãi, còn cha thì xấu hổ với hàng xóm láng giềng.
Mẹ hai là con gái quanh năm dệt lụa nơi khung cửi, chưa từng biết việc đồng áng, hay lam lũ nắng mưa. Về làm dâu, mẹ cả bắt mẹ hai ngày hai buổi ra đồng cày cấy chân lấm tay bùn, công việc vô cùng nặng nhọc đối với thân phận liễu yếu đào tơ như mẹ.
Có một người luôn gần gũi và giúp đỡ mẹ hai trong những ngày tháng cơ cực này chính là chú H, người tá điền giúp việc trong gia đình tôi. Nhiều khi chú H phải thay mẹ hai cày bừa gánh lúa và làm những việc nặng nhọc nhất để mẹ tôi ngồi nghỉ. Mẹ hai không làm được việc nặng, nhưng mẹ cả muốn vắt kiệt hết nhan sắc và sức lực của mẹ hai. Hai năm sau kể từ ngày mẹ hai về làm lẽ cha tôi, tôi cất tiếng khóc chào đời trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của cả nhà, nhất là cha tôi.
Tôi vừa lọt lòng mẹ chưa thật cứng cáp, mẹ cả đã bế tôi lên nhà trên ở với mẹ cả, lấy cớ là ở chái bếp nóng quá, không tốt cho sức khỏe của tôi, mặc cho mẹ hai ngậm đắng nuốt cay, nuốt nước mắt chảy vào trong. Do khóc nhiều, ức chế vì xa đứa con vừa dứt ruột đẻ ra, tinh thần mẹ suy sụp, uất khí mà sinh ra đau đầu và mất ngủ triền miên.
Cha đứng ra bênh vực mẹ hai, mẹ cả lớn tiếng. Cha tôi phần vì nể mẹ cả, phần vì ngại ngùng trong nhà xầm xì, mẹ cả làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến gia đình, hàng xóm chê cười nên đành tuân theo sự sắp xếp của mẹ cả. Mẹ cả càng nghiệt ngã, mẹ hai càng đau đời. Chú H đã lặng lẽ ở bên mẹ hai và chăm sóc cho mẹ hai. Chú H đã lén thu xếp để cho tôi và mẹ hai được gặp nhau, chơi đùa với nhau mỗi ngày. Chú H đã đưa tôi ra đồng, dạy tôi biết bầu bạn với thiên nhiên, dạy tôi biết yêu thương mẹ đẻ, quý trọng nguồn cội.
Tôi nhớ những năm tháng hạnh phúc bên chú H, chú H có dáng người cao lớn, bờ vai rộng và vững chãi, tôi thường nép vào ngực chú mỗi khi hai chú cháu đi thả diều trên con đê làng lộng gió. Nhưng năm tôi lên 7 tuổi, đột nhiên chú H bỏ nhà ra đi làm phu đồn điền cao su ở Guyane. Mẹ hai hỏi tôi Guyane ở đâu, tôi không biết trả lời mẹ sao cả. Chú H đi âm thầm, vội vã, không kịp từ biệt ai trong gia đình, ngay cả mẹ hai và tôi, những người chú yêu quý nhất. Hai năm sau khi chú H đột ngột ra đi, mẹ hai tôi bạo bệnh, ngày đêm vùi mình trong cơn đau, răng nghiến chặt nuốt tiếng rên vào tận ruột gan.
Những ngày này, tôi và cha tôi ở bên mẹ hai không rời nửa bước. Tôi đút từng thìa cháo, lau từng giọt mồ hôi cho mẹ. Cha tôi túc trực bên mẹ hai, bắt mạch và bốc thuốc cho mẹ. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cha chìm ngập trong nỗi đau xót tê tái. Ông đã cố gắng làm tất cả mọi thứ để cứu mẹ hai, nhưng bệnh mẹ nặng quá, đành bất lực để bà ra đi. Trước khi mất, mẹ hai cứ ôm chặt lấy tôi, nước mắt ướt đầm cả má tôi, môi bà mấp máy điều gì đó như muốn nói với tôi mà sức tàn lực kiệt nên không thể. Bí mật theo mẹ hai chôn vùi vĩnh viễn trong lòng đất. Cái chết tức tưởi và cay nghiệt của mẹ hai đã ám ảnh tôi ghê gớm. Đám tang mẹ hai, lần đầu tiên tôi thấy cha tôi khóc, người suy sụp trước quan tài vợ. (còn nữa)
(Theo ANTG)
0 comments:
Đăng nhận xét