17 tháng 8, 2011

GÓC LÃNG ĐÃNG: Cà phê "Đêm trắng"


“Con gái Nhâm tuất, lại sinh vào giờ Thìn, cuộc đời dễ vướng vào tình ngang trái”. Không biết câu nói đó của thầy tôi xuất phát từ tử vi kinh hay nó đã vận vào cuộc đời tôi.
Ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, khi các bạn gái cùng lớp đã biết ngắm vuốt, làm đẹp, thì tôi lại cắt phăng mái tóc dài thướt tha, mang tóc tém và dép tổ ong tới lớp. Phớt lờ những lời bông đùa, trêu trọc hay những bức thư tình thâm thụt, sên sến của các bạn nam, tôi chăm chút cho việc học và chơi thể thao. Bóng bàn hay bơi lội tôi đều thành thạo, nhưng hỏi tôi thế nào là nắm tay, là hôn, là hoa hồng của ngày Valentine,… thì tôi chịu. Bạn bè chê tôi “dậy thì muộn”. Mặc kệ, tôi luôn AQ tự nhủ với mình “Yêu nhiều bạc thếch có gì đâu”.
Ra trường, đi làm được hai năm, tôi vẫn một thân một mình. Cái cảnh “dập dìu kẻ đón người đưa” dường như không bao giờ xuất hiện trong ý niệm của tôi. Cuộc sống tuy chưa đến mức tẻ nhạt, nhưng sự đơn điệu, lặp đi lặp lại như một guồng máy công nghiệp, ngày đi làm, tối ở nhà xem ti vi, khiến tôi thấy nhàm chán. Để thay đổi không khí, tôi đăng ký đi học ngắn hạn 9 tháng ở nước ngoài. Ngày tiễn tôi ra sân bay, mẹ tôi chỉ dặn “Nhớ giữ mình con nhé!”.

Ở nơi xứ lạ, tôi dần làm quen và thích nghi được với môi trường mới. Tuy nhiên, để vượt qua được sự cô đơn và trống trải không dễ chút nào. Đi học theo chỉ tiêu, nên những người bạn gái cùng lớp với tôi hầu hết đều xuất thân từ các gia đình quyền quý. Họ quen với cuộc sống của những tiểu thư, của đòi hỏi và hưởng thụ. Phong cách sống giản dị của tôi trở nên lạc lõng.
Trên lớp, chúng tôi thường trao đổi bài vở với nhau qua email. Nhiều lần chat, trao đổi tài liệu học tập qua email với một anh cùng học, tôi dần tìm được sự đồng điệu và trở nên thân thiết với anh. Anh trở thành người bạn để tôi chia sẻ suy nghĩ, cảm xúc buồn, vui. Anh động viên tôi mỗi khi bị ấm ức với bạn cùng phòng mà không biết giãi bày cùng ai.
Anh hài hước, hóm hỉnh và thật dễ chịu. Anh còn chỉ cho tôi cách đối phó với cái tính sớm nắng chiều mưa của những cô bạn nanh nọc trong phòng, rồi cả hai cùng hỷ hả khi thấy đối phương hậm hực vì mình. Nhiều khi, hạnh phúc được chúng tôi chia sẻ từ những điều đơn giản như vậy.
Trong hoàn cảnh xa gia đình, xa người thân, ở nơi xứ lạ những con người đồng cảm, dễ xích lại gần nhau hơn. Tôi đã biết bồn chồn, lo lắng và giận hờn khi anh online muộn. Con tim tôi đã biết đập loạn nhịp mỗi khi tránh ánh mắt nhìn trộm của anh trên lớp. Tôi bắt đầu biết yêu ư? Dễ dàng vậy sao? Điều này là không thể, bởi anh là người đã có gia đình. Vợ con anh vẫn hàng ngày mong ngóng anh sớm kết thúc khóa học trở về.
Tôi và anh ở hai dãy đối diện nhau của một tòa nhà ký túc xá 7 tầng, cách nhau một hành lang dài hun hút và một sân trời phục vụ cho việc phơi phóng quần áo của sinh viên. Ngày nhà trường tổ chức cho lớp đi thực tế, tôi bị viêm họng phải ở nhà, còn anh cũng viện cớ bị sốt để có lý do ở lại. Cả dãy ký túc xá dành cho du học sinh vắng lặng, thưa thớt vài bóng người đi xuống phố và ăn cơm tối. Nằm một mình trong phòng, người ngây ngấy sốt, ngoài trời bóng tối dần buông, cảm giác sợ hãi xâm chiếm.
Tôi ho thật nhiều để xua đi sự tĩnh lặng bao trùm xung quanh. Bỗng một tin nhắn lóe sáng trên màn hình điện thoại, tôi vồ lấy như một cứu cánh “Em ho nhiều vậy? anh đang ở ngoài cửa, anh vào được không?”. Suốt đêm đó, anh đã ở bên tôi. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy anh ngồi cạnh, đổ bóng lên tường, uy nghi, trầm mặc như một tiên ông. Xa xa, qua khung cửa sổ, những dãy núi thẫm màu, chạy dài, nhấp nhô, phía dưới là mặt biển bàng bạc trong ánh trăng rằm tháng 7. Cơn sốt làm tôi mê sảng, tôi đã kêu rét và gọi anh nằm cạnh.
Chiếc giường mét hai không quá chật chội cho hai người, bởi tôi cứ thu mình ôm chặt lấy anh vì lạnh, còn người anh thì đẫm mồ hôi vì nóng. Tôi không cảm nhận được, đêm đó anh đã tự kiềm chế, chống lại bản năng đàn ông trỗi dậy trong con người anh khi gần tôi như thế nào. Nhưng ngay từ đầu tôi tin anh sẽ không làm hại mình nên tôi đã ôm anh, ngủ một giấc thật yên lành.
Sáng hôm sau, tôi dứt sốt. Anh nấu cho tôi một bát mỳ bò rau cải. Ở cái xứ mà người dân chỉ thích đồ ăn nhanh và uống cocacola, thì một bát mỳ tôm với thịt bò và rau cải là quý lắm. Tôi ăn mà cảm giác dưng dưng. Sự ân cần của anh đã chạm tới trái tim chưa một lần biết yêu của tôi. Có lẽ ông trời đã mang anh là vị thần hộ mệnh đến để chăm sóc tôi.
Tôi đã tự nguyện đến với anh và dành cho anh mối tình đầu đầy trong sáng, bất chấp những lời dị nghị sau lưng từ phía những người bạn đồng hương. Tôi giúp anh tiến bộ trong học tập, còn anh giúp tôi khám phá, trải nghiệm cuộc sống.
Chúng tôi cùng lang thang, khám phá những con đường chằng chịt của thành phố, thăm những ngôi nhà thờ cổ, thưởng thức những món ăn dân dã của người dân địa phương và tự tổ chức các chuyến đi chơi xa, thưởng ngoạn các địa danh nổi tiếng của vùng vào những ngày cuối tuần. Đó là những ngày tháng thật tươi đẹp, hạnh phúc và bình yên.
Kết thúc khóa học, về nước, tôi tiếp tục làm công việc cũ. Anh xin việc vào làm cho một công ty tư vấn đầu tư. Chúng tôi sống ở hai thành phố cách nhau hơn 70 cây số. Ngày nào anh cũng điện thoại cho tôi, anh nói rằng anh chưa quen được cảm giác khi không có tôi bên cạnh.
Cứ vài ngày, anh lại tranh thủ bắt xe khách lên thăm tôi. Nhiều khi anh lên chỉ để nhìn thấy tôi, uống với tôi một ly café, rồi anh lại vội vã bắt xe về công ty, thức trắng đêm để hoàn thiện dự án đang dở dang. Lo anh vất vả, tôi cấm anh lên thăm tôi thường xuyên. Nhưng nhiều đêm, nhớ anh, thèm một vòng ôm, một nụ hôn khát cháy và nghĩ về mối tình không lối thoát của mình, tôi khóc ướt gối.
Đến thăm tôi, thấy đôi mắt sưng húp, biết tôi khóc, suy nghĩ nhiều, anh ghì siết tôi vào lòng. Không nói lời nào, nhưng tôi biết anh đang nuốt từng giọt nước mắt vào trong.
Một ngày, anh hỏi tôi “Em có muốn làm vợ anh không?” “Có” “Em có chịu được khổ không?’ “Có” “Sao em không đấu tranh giành lấy hạnh phúc của mình đi?”. Tôi im lặng. “Em có thể  trở thành người mẹ tốt của con anh được không?” Tôi tiếp tục giữ im lặng.
Tôi còn quá trẻ để định hình được những khó khăn khi đến với anh. Nhưng trên tất cả, tôi không muốn là kẻ thứ ba, chen chân vào cuộc sống gia đình anh, phá vỡ hạnh phúc mong manh của vợ anh. Giành lấy anh về mình ư? chắc chắn anh sẽ ngả về phía tôi nhưng búa rìu dư luận và sự ghẻ lạnh của người thân sẽ khiến tôi day dứt suốt phần đời còn lại. Tôi đã yêu anh quá rồi. Tôi chấp nhận là cái bóng đi bên đời anh mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, miễn là trong tim anh luôn dành một chỗ cho tôi.
Sau lần đó không thấy anh điện thoại, tôi tưởng anh giận, cùng thi gan với anh. Nhưng một tuần, rồi một tháng không nghe thấy giọng anh, tôi nhớ anh quay quắt. Gọi điện cho anh nhiều lần không được. Linh tính có điều gì không hay, tôi bắt xe khách đến thành phố của anh.
Ở cái đô thị rộng lớn này, tôi biết tìm anh ở đâu, công ty tư vấn đầu tư có ở khắp mọi nơi. Tôi biết anh chung vốn, mở quán café “Đêm trắng” - đặt tên theo kỷ niệm đêm đầu tiên chúng tôi ở bên nhau. Tôi đã dò hỏi địa chỉ con đường và tìm đến quán. Đó là một quán café nhỏ nhắn và khiêm nhường ở một góc phố.
Vừa bước chân qua cửa, tôi đã cảm nhận được sự sắp đặt của bàn tay anh ở đây, một bức tranh vẽ cảnh biển đêm lấp lánh dưới ánh trăng rằm, một bức khác vẽ cánh đồng hoa hướng dương vàng rực dưới ánh mặt trời, loài hoa tôi yêu thích, một tấm bản đồ nhỏ đánh dấu những địa danh nơi chúng tôi từng đến và trên mỗi bàn đặt một chú chó sứ tí hon với các kiểu dáng ngộ nghĩnh khác nhau.
Tôi gọi một ly nước quả và chọn một chỗ có góc nhìn hướng ra cửa để chờ đợi. Hy vọng sẽ nhìn thấy anh đến quán. Nhưng hết một ngày dài, vẫn không thấy bóng dáng anh. Chị chủ quán, dễ dàng nhận ra sự xuất hiện khác thường của tôi, đã chủ động đến gần hỏi chuyện “Hình như em ngồi chờ ai ở đây à?’“Vâng, em đợi bạn. Quán của chị trang trí đẹp lắm!”. “Ừ, chị là họa sỹ, nhưng tất cả lại do một người chủ khác của quán sắp đặt đấy, chỉ có điều …” Giọng chị trùng xuống, ngập ngừng “Chỉ có điều anh ấy đã mất vì tai nạn giao thông cách đây gần một tháng”.
Tôi bàng hoàng, bủn rủn chân tay, trời đất quay cuồng và chân tôi khụy xuống. Tỉnh dậy, tôi thấy xung quanh mình là một màu trắng toát, những bóng áo trắng đi lại bên ngoài. Tôi biết mình đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện. Cảm giác buồn tủi, lẻ loi dâng trào. Tôi cố nằm trên giường bệnh cho nỗi buồn khổ, xót xa dày vò đến hết đêm.
Sáng hôm sau, tôi xin phép bác sỹ ra viện. Người ta cho biết đã có người trả tiền viện phí giúp tôi. Một chị y tá đưa tôi ra cổng và bắt cho tôi một chiếc taxi. Tôi không biết lúc đó bằng cách nào người lái xe đưa được tôi về đến nhà, khi suốt chặng đường tôi lặng thinh, đờ đẫn như một người mất hồn và tại sao anh không đòi tiền taxi khi tôi xuống xe. Cho đến gần đây tôi mới biết được lý do.
Về nhà, tôi đổ vật xuống giường, không khóc nổi lấy một giọt nước mắt. Người tôi ê ẩm, đau nhức và nóng hầm hập. Tôi sốt, nằm bẹp dí trên giường. Lúc mê lúc tỉnh tôi thấy bóng anh chập chờn, ẩn hiện trong phòng. Đến ngày thứ năm, tôi thấy anh ngồi bên giường, nhìn tôi chăm chú và nói với tôi rằng hãy tự chăm sóc bản thân và hãy sống thật hạnh phúc khi không còn anh ở bên. Nhìn mẹ già chăm sóc, lo lắng cho tôi như những ngày nhỏ tôi bị ốm, thấy thương mẹ quá. Bà đâu biết con gái bà đã giấu quá nhiều bí mật trong lòng, để rồi ốm đau, suy sụp đến mức này. Khi đó tôi 25 tuổi.
Thời gian trôi đi, cuộc sống vẫn tiếp diễn, tôi tự tìm niềm vui cho mình trong công việc. Tôi bắt đầu hẹn hò, liên tiếp những người đàn ông nhàn nhạt đến rồi đi, vì cả hai không cảm thấy hợp. Đầu năm nay, một chị bạn giới thiệu với tôi một người đàn ông, có nụ cười tươi tắn, dễ gần và hài hước.
Sau một thời gian dài ngủ yên, trái tim tôi đã biết đập rộn ràng trở lại. Một ngày cuối thu, tôi lên xe hoa về nhà anh. Đám cưới được tổ chức nhỏ gọn, giản dị bên cạnh những người thương yêu. Một tuần trăng mật thật lãng mạn, vợ chồng tôi đã có những giây phút thật tuyệt vời bên nhau. Ở bên anh tôi thấy hạnh phúc và bình yên.
Tuy nhiên, cuộc sống luôn là một cuộc hành trình dài, có những điều không bao giờ ta ngờ tới vẫn có thể xảy ra. Một buổi chiều đông, sau đám cưới một tháng, đang cất gọn tài liệu để trở về nhà thì điện thoại của tôi đổ chuông, trên màn hình những con số rất đỗi thân quen hiện ra, tôi rùng mình vì đó là số điện thoại của anh, mối tình đầu của tôi. Tôi run rẩy nghe máy. Đầu dây bên kia giọng nói trầm ấm ngày nào làm con tim tôi thổn thức đang hiện hữu bên tai.
Tôi lặng người nhận ra một câu chuyện hoàn hảo đã được dàn dựng từ những năm trước. Anh hẹn gặp tôi ở quán café trước cổng cơ quan. Tôi đã trải qua những khoảnh khắc đau khổ tột cùng khi mất anh, vậy tại sao tôi không thể đối diện với anh thêm một lần nữa? Khi nhìn thấy anh, những ký ức đã được vùi sâu, chôn chặt trong lòng bỗng nhiên ùa về, mắt tôi nhòa đi, tim tôi nghẹt thở, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để chuyện trò với anh như những người bạn lâu ngày gặp nhau.
Thời gian và sự trải nghiệm cuộc sống đã giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều. Bấy nhiêu năm, tôi tập sống mà không có anh, nhưng luôn nhớ về anh, còn anh tập quên tôi nhưng lại luôn dõi theo từng đường đi nước bước của tôi. Anh yêu tôi, không muốn tôi phải khổ, nên đã tự “giết” mình để giải thoát cho tôi. Khi tôi tìm được hạnh phúc cho riêng mình, thì vợ chồng anh chia tay. Những rạn nứt của họ không thể hàn gắn thêm được nữa. Anh quyết định độc hành trên quãng đường dài dằng dặc phía trước.
Tôi thương anh quá, nhưng biết làm sao đây? Ngoài trời, gió lạnh đã về, thổi những chiếc lá khô lăn lông lốc trên mặt đường. Lòng tôi tái tê. Số phận đã không cho chúng tôi được ở bên nhau, thì cầu mong ông trời hãy cho anh được hạnh phúc, bình yên trong chặng đường đời còn lại...
Bài trích từ cuộc thi "Mối tình đầu của tôi" - Forever in Love

3 comments:

một câu chuyện tình dang dở nhưng quá lãng mạn

Sao lại có một người đàn ông tốt thế nhỉ??? Có khó tin quá không?

Đúng là tình chỉ đẹp khi còn dang dở...
Chồng cô này tuyệt vời thế nhưng trong mắt cô này chắc vẫn không sánh được với người tình cũ.
Chà, đúng là phụ nữ phức tạp thật!