16 tháng 8, 2011

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT: Thiên tình sử cuộc đời (Phần 5 - Ngã ba tình đời)

Tôi được phân căn hộ 16m2 của khu chung cư. Ngoài giờ làm việc ra, tôi vùi đầu vào đọc sách, tự học và nghe nhạc. Càng ngày tôi càng thích đi sâu vào đọc Kinh Thi, Kinh Dịch để tìm trong sâu thẳm định mệnh con người và tình người. Âm nhạc ru tôi trong thế giới âm thanh, đắm chìm trong suy tư trầm bổng, vỗ về nỗi cô đơn giấu kín trong lòng tôi. Hình ảnh của Tấm - đoá Uất Kim Hương xứ Huế vẫn ám ảnh sâu trong tâm trí của tôi. Tôi khao khát một ngày nào đó, hết chiến tranh, Bắc Nam thống nhất để tôi có thể thỏa ước vọng đi tìm gặp lại Tấm, để cho tình yêu của chúng tôi kết trái nên duyên vợ chồng cho thỏa nỗi nhớ mong xa cách.

Thế nhưng, oái oăm thay, sự đời đâu như mong ước. Trong nỗi cô đơn tận cùng của sự xa cách, tôi đã không đủ sức để bơi qua cái biển thời gian vô hạn mênh mông kia để chờ đến ngày chiến tranh chấm dứt mà đi tìm gặp Tấm.


Trong khu chung cư nơi tôi ở có cô gái tên L. Cô L tốt nghiệp Khoa Văn Trường Đại học Tổng hợp, làm việc tại một nhà xuất bản văn học. Thấy tôi ở một mình, lại thích nghe nhạc, đọc sách, cô L thường chủ động ghé lại chơi chuyện phiếm với tôi. Chúng tôi nói chuyện, tranh luận văn chương, cùng đi xem phim, ca nhạc, và triển lãm tranh ảnh. Gần gũi, tôi thấy L về mặt hình thức giống Tấm của tôi, nhất là đôi mắt đen một mí dài như mắt phượng, cùng cái răng khểnh cười rất có duyên. Về tính cách, L có vẻ nghệ sĩ, lãng mạn, có nét gì đó thích khám phá, dấn thân, và mạnh mẽ, có sức thu hút. Những lúc rỗi, L thường trốn vào một góc tĩnh lặng nào đó để vẽ và viết. Đề tài sáng tác của L là thân phận người phụ nữ với nhiều nội tâm giằng xé phức tạp.

Những nhân vật phụ nữ trong tác phẩm viết và vẽ của L bao giờ cũng đấu tranh, đi tìm bản ngã và tự giải phóng mình. Trong tranh của L, hình ảnh người phụ nữ luôn trong trạng thái mơ hồ, vừa ảo, vừa thực, miên man bên bờ hoan lạc cũng như khắc khoải trong nỗi ưu phiền, chìm đắm trong một thế giới vừa vô vi, vừa trần tục.

Thật ra, đây là giai đoạn tôi giằng xé tình cảm một cách ghê gớm. Tôi yêu Tấm, trái tim hướng trọn cho Tấm nhưng trong tôi không phải không xáo trộn bởi nhiều ý nghĩ. Có thể Tấm vẫn kiên trinh một lòng đợi tôi. Nếu lấy L, ngày về gặp Tấm, tôi sẽ rất đau khổ xót xa vì hối hận. Như vậy liệu tôi có hạnh phúc. Khả năng thứ hai là Tấm vì hoàn cảnh mất liên lạc với tôi mà đã đi lấy chồng, thì tôi có thể an lòng hơn. Nhưng chỉ nghĩ đến những khả năng ấy thôi tôi đã thấy lòng mình quặn đau, không muốn nghĩ tiếp. Với L, tôi hiểu tình cảm L dành cho tôi, nhưng nếu lấy L mà không có được một tình yêu sâu đậm như với Tấm, để rồi nên vợ chồng rồi nhưng đêm ngày Tấm vẫn tồn tại trong mộng tưởng, thì L đâu có tội tình gì mà phải chịu bất hạnh ấy.

Thời gian cứ thế dùng dằng trôi đi, L không biết có hiểu được nỗi giằng xé trong tôi không nhưng cô siêng đi lại săn sóc tôi những lúc vết thương trở trời tái phát, khiến cho tôi vô cùng xúc động. Thế rồi điều gì đến, đã đến. Một đêm trăng, tôi và L đi chơi ở ven sông Hồng. Ánh trăng lai láng trên dòng sông đỏ nặng phù sa, tiếng dế đạp cỏ lách tách rỉ rả, khắc khoải tìm nhau trong mùa yêu đương làm cho chúng tôi dễ mở lòng với nhau hơn. Chúng tôi tâm sự hết với nhau những điều sâu kín. L cũng nói với tôi cô ấy đã trải qua một lửa, nhưng không nói vì sao đứt gánh giữa đường. L yêu tôi vì bản tính lương thiện và trí tuệ sắc sảo của tôi. Cô ấy thương tôi hơn chục năm nay cô đơn trong mối tình xa cách. Cô muốn chúng tôi nên vợ nên chồng, tình yêu sẽ được nảy nở và lấp dần những khoảng cách. L còn nói, nếu sau này giải phóng, chị ấy vẫn còn đợi anh thì em sẵn sàng trả lại anh cho chị. Anh và chị xứng đáng được hưởng hạnh phúc với mối tình đẹp hiếm có. Tôi tin L nói thực lòng. Sống trong chiến tranh, người ta rất dễ vị tha.

Mấy tháng sau, chúng tôi quyết định cưới nhau. Đêm tân hôn, L chuẩn bị tất cả cho một khung cảnh hoàn hảo. Trong ánh nến, hoa hồng, và tiếng nhạc du dương, chúng tôi dâng hiến cho nhau trong xúc cảm tột cùng. L đã cho tôi hiểu thế nào là khoái lạc chăn gối vợ chồng. Chúng tôi hưởng tuần trăng mật những cơn sóng trào từng đợt, ào tới từng đợt. Bao nhiêu năng lượng dồn nén hầu như bị đốt sạch. Sau 4 năm chung sống, chúng tôi sinh được 2 con. Con trai giống tôi như đúc, càng lớn càng học giỏi các môn tự nhiên, nhất là toán và lý. Con gái giống mẹ phần nhiều, lãng mạn, yêu văn chương nghệ thuật, có năng khiếu ngoại ngữ. Cả nhà tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Tôi và L thỉnh thoảng vẫn chở nhau qua quán cà phê thưởng thức cà phê và xem tranh Phố, nghĩ về những bước thăng trầm của Hà Nội.

Chiến tranh kết thúc, cuộc hôn nhân của tôi và L cũng đương độ viên mãn. Chúng tôi đã đánh thức được tình yêu trong tổ ấm bé nhỏ. Trớ trêu thay, tôi phải đối mặt với quá khứ là phải đi về Huế thăm quê cha đất tổ và tìm Tấm. Thời gian này, cả tôi và L đều lặng lẽ hơn, trầm tư hơn. Chính L đã chủ động giục tôi đi tìm Tấm để xem Tấm bây giờ sống ra sao. Phải tìm được Tấm rồi mọi chuyện mới tính tiếp được. Tôi thu xếp lên đường vào Huế. Tôi đề nghị L bay cùng tôi vào Huế nhưng cô xin khất lại chuyến sau. Cô muốn chuyến trở về quê đầu tiên của tôi được thanh thản.

Tôi ngồi trên máy bay từ Hà Nội vào Huế mà suy nghĩ miên man. Thời gian như ngưng tụ khi nghĩ về Tấm. Lòng nhức nhối tôi đành thả mình rơi tự do theo số phận. Đến sân bay Phú Bài, tôi cho xe chạy thẳng đến nhà Tấm trong nỗi thấp thỏm lành ít dữ nhiều. Đến nơi, tôi đứng lặng câm trong thất vọng vì không còn lấy một dấu vết của căn nhà thân thương mà tôi gửi gắm tình đầu. Cha mẹ cô đã mất, còn Tấm thì biệt tăm ao cá, bạn bè tha hương giờ không còn một ai. Tuyệt vọng, tôi quay lại nhà tôi.

Cảnh cũ người xưa không còn, tôi như con chim lạc mẹ không tìm ra tổ ấm. Tôi lặng lẽ nhìn ngôi nhà xưa trải qua bao thế sự thăng trầm đã đổi thay. Đứng trước bàn thờ khấn vái tổ tiên xin tạ lỗi sau bao năm xa cách, tôi đã bật khóc. Tôi dành thời gian đi thăm mộ cha mẹ đôi bên và rời Huế với những mảnh vỡ trong những tro bụi ký ức. Nỗi cô đơn không che lấp được. Cuộc đời muôn đường vạn nẻo, tôi biết tìm Tấm ở đâu để rút ruột nói với cô một lời yêu thương tạ lỗi trong biển người mênh mông này.

Hạnh phúc đẹp mong manh và dễ vỡ. Tôi ngày càng say mê công việc cơ quan. Tính hiếu thắng, cộng với niềm say mê nghiên cứu, sáng tạo đã cuốn tôi vào công việc đến nỗi nhiều lúc quên cả chuyện vợ con. L thì muốn tôi dành thời gian nhiều cho gia đình, nhất là chuyện riêng tư vợ chồng. Tôi đã cố gắng sửa chữa, cứ nghĩ rằng, cùng với thời gian, tuổi tác thì nhu cầu chăn gối vợ chồng cũng giảm dần đi. Thế nhưng với L thì ngược lại. Cô ấy vẫn nồng nàn, say đắm và đầy khao khát như thuở ban đầu. L hay tâm sự xa gần, kể cho tôi nghe những câu chuyện ngụ ngôn tình tứ và tế nhị, trêu tôi là chàng ngốc để khích lệ tôi. Tôi tự kiểm tra lại chuyện đó, đến bác sỹ tư vấn thì được biết có phần do vết thương hồi ở Lào, cùng với nhiều lần bị sốt rét ác tính, sức khoẻ giảm sút, có phần do tâm lý thiếu tự tin. Không đáp ứng được cho vợ, bản thân tôi thấy day dứt, thương L nhiều.

Đầu năm 1980, tôi được Bộ cử đi phụ trách cơ quan đại diện kinh tế ở Stockholm trong thời gian 4 năm. Khoảng thời gian xa cách này đã làm nên bi kịch cho cuộc hôn nhân của tôi và L. Thời gian vắng chồng, L đang độ tuổi hồi xuân, sức sống tràn trề. Tôi hiểu vợ mình nên tháng nào cũng chăm chỉ viết thư động viên... (còn nữa) 
Theo ANTG

0 comments: