17 tháng 8, 2011

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT: Thiên tình sử cuộc đời (Phần 6- Ngã ba tình đời)

Thời kỳ đầu, để giết chết thời gian và nỗi cô đơn, L tập trung cho việc nuôi con và viết, vẽ tranh, thăm thú bạn bè. Nhưng xa chồng lâu ngày quá, nỗi cô đơn và thời gian rỗi đã dẫn dắt L vào những khoảng trống một mình bên tách cà phê của một quán cà phê quen thuộc. Ở đó, có một người đàn ông đã đọc thấy nỗi cô đơn khao khát trên gương mặt người thiếu phụ trẻ đẹp. Người đó đã bước vào cuộc đời của L, cuốn cô ấy đi trong cơn bão lốc tình yêu muộn màng mà rực lửa. Tình yêu đó bùng phát trong dư luận. Bộ phải cho tôi nghỉ phép về nước giải quyết chuyện gia đình. Cả tôi và L đều rất tôn trọng nhau, vì thế tôi và L đều im lặng một thời gian để suy nghĩ trước khi nói chuyện.

Tôi hiểu, L đã thoát ra khỏi vòng tay tôi một phần lỗi là do tôi. Chúng tôi đã im lặng rất lâu trong nỗi giày vò của riêng mình. Cho đến lúc không thể chịu đựng hơn nữa, tôi và L đã đối diện với mọi chuyện. Trong buổi nói chuyện đó, chúng tôi không nói được gì nhiều, không ai lên án ai. L khóc và xin lỗi tôi, cho phép cô ấy được ly hôn.


Tuy rất giận nhưng vẫn còn thương L và điều lớn nhất là không muốn hai đứa con tôi phải đau khổ vì bố mẹ tan vỡ, tôi đã làm tất cả để hàn gắn gia đình. Trước tình hình bất ổn, con gái của tôi bỏ chương trình đại học lẳng lặng lên Nhà máy Giấy Bãi Bằng làm phiên dịch và lấy một kỹ sư Thụy Điển đưa nhau về Stockholm ở, nơi tôi có những đêm trắng vật vã đau khổ vì biết tin vợ ngoại tình. Mấy năm đầu, cháu giận cha mẹ nên không gửi thư từ gì về nhà. Sau khi bình tâm lại, cháu đã gửi thư về chia sẻ nỗi bất hạnh và cô đơn của cha mẹ. Còn cậu con trai út đang học trường chuyên vật lý ở Hà Nội chán gia đình bỏ đi với đám bụi đời tìm bạn cùng cảnh ngộ éo le. Tôi mất rất nhiều thời gian để đi tìm con và kéo cháu trở về nhà.

Than ôi, ông trời thật nghiệt ngã khi thêm một lần nữa thử thách lòng chịu đựng của tôi. Tôi tìm được cháu để kéo cháu về nhà nhưng số phận đã tàn nhẫn khi tước đoạt con tôi khỏi cuộc sống của tôi. Đó là một buổi chiều định mệnh, con trai tôi đang đi học về trên một đoạn đê sông Hồng vắng vẻ, bỗng nghe tiếng kêu cứu của hai cháu nhỏ chới với giữa dòng nước xoáy, nó nhảy xuống cứu được cháu thứ nhất, đến cháu thứ 2 thì bị đuối sức và chìm theo dòng nước xoáy, đến ngày hôm sau mới vớt được xác. Con trai tôi mất đi khi tuổi đời còn quá trẻ, cháu mang theo ước mơ hoài bão trở thành một nhà thiên văn học tài ba. Từ đó đêm nào tôi cũng mơ thấy con trai tôi, đứa con đẹp đẽ như một hoàng tử nằm giữa vùng thảo nguyên mênh mông đang say sưa nghiên cứu thiên văn học. Khi thì nhìn thấy cháu chới với giữa dòng nước lạnh chảy xiết và tôi đi thuyền đưa tay vớt cháu lên mà không sao chạm được tay con trai mình. Những cơn mơ làm cho tôi trắng đêm cùng nước mắt và mồ hôi buốt lạnh.

Trong thời gian này, L cũng suy sụp không kém. Cô ấy thường trốn mình trước giá vẽ, gương mặt u uẩn, và trên tấm toan là những gam màu đen tối, tuyệt vọng. Tôi đã một lần nữa cố gắng hết sức để hàn gắn gia đình trong bi kịch đau đớn vì mất con. Tôi cố gắng bao nhiêu thì L lại vô hồn, vô cảm bấy nhiêu. Với cô ấy, mọi thứ đã hết, đã chết. L đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc hôn nhân của chúng tôi, bước ra khỏi gia đình của cô ấy để phiêu dạt trong một thế giới khác. Mọi cố gắng của tôi là vô phương. Chúng tôi chia tay trong một đêm trăng rằm cuối thu. Trăng chứng kiến cuộc tình tụ và tan của chúng tôi xoay quanh số phận kiếp người. Tụ và tan mong manh như giọt sương mai. Chúng tôi cùng ra đê sông Hồng ngồi nhớ lại quyết định lấy nhau, dắt tay nhau đi khắp phố phường Hà Nội nhưng giờ đây tất cả tan hoang đượm một màu ly biệt.

Tôi đã viết bài thơ tặng L, tiễn biệt một mối tình về quá khứ:

 "Đêm sông Hồng lặng lẽ chia tay em/ Mà buồn khói sóng đơn côi cõi lòng/ Trời trong xanh tóc rối bời theo gió/ Thổi sầu lên mờ tỏ áng mây trôi/ Một ánh sao băng một mảng đời rạn vỡ/ Cùng mối tình trắc trở cuộn về đâu".     
                                                                                                                                  Tôi đã cất giấu một nỗi đau trong tim mình về một cuộc hôn nhân như đoá phù dung buồn. 

Lời BBT ANTG


Bạn đọc yêu quý, 
Chỉ còn một kỳ cuối cùng nữa là kết thúc câu chuyện khó tin nhưng có thật: "Thiên tình sử cuộc đời". Nhân vật chính sẽ gặp lại Tấm, tình yêu đầu đời và xuyên suốt trong cuộc sống riêng tư trắc trở của ông N như thế nào? Họ gặp nhau ra sao sau một đời thất lạc nhau, sau tất cả những dâu bể đã trải. Cuộc đời của Tấm kể từ ngày chia ly định mệnh với người yêu năm 1946 ấy đến nay đã trải qua những gì, cô ấy đã vượt qua dòng thác của đời mình trong những biến động của lịch sử ra sao để tiếp tục sống và tồn tại. Tấm có thể có được hạnh phúc từ một người đàn ông khác không? Nước mắt, nụ cười, hay lại là những bi kịch đau khổ? Tất cả vẫn còn là một ẩn số phía trước. Mời quý độc giả đón đọc tiếp kỳ cuối.

Theo ANTG

0 comments: