31 tháng 8, 2011

CHUYỆN KHÓ TIN NHƯNG CÓ THẬT: Xin mẹ hãy tha lỗi cho con! (Phần cuối: Sự ân hận)

Kính thưa các anh, các chị trong Ban biên tập! 
Cổ nhân đã có câu đại ý là: Hạnh phúc vay mượn thì thường không bền lâu, điều đó muôn đời đúng với những cô gái trẻ có số phận như tôi. Hạnh phúc hiện tại mà người đàn ông tốt bụng mang đến cho tôi có ai ngờ đâu đó lại là cạm bẫy đưa tôi liên tiếp từ tai họa này đến tai họa khác.

Không biết có phải vì thực lòng yêu tôi, quá yêu tôi, sợ mất tôi hay muốn chiếm hữu tôi cho riêng mình mà anh đã phạm vào một sai lầm là không nói thật với tôi anh đã có gia đình hoàn hảo, có một cuộc sống hiện tại tốt đẹp.
Anh cố tình, hoặc bất đắc dĩ mà phải cố tình lừa dối tôi, vẽ ra trước mắt tôi một viễn cảnh tươi đẹp rằng, đợi anh thu xếp xong công việc sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình rồi tiến hành hôn lễ với tôi. Một hạnh phúc đẹp như mơ, rồi tôi, cô lọ lem trong câu chuyện cổ tích thời hiện đại gặp được một thương gia giàu có để lấy làm chồng và có cuộc sống hoàn hảo.

Sau này, trong một phần nhỏ của ký ức đau đớn nhất, thỉnh thoảnh vẫn duềnh lên làm tôi ngạt thở, ấy là lúc tôi nghĩ đến anh, tình yêu duy nhất, đầu đời của tôi, tham vọng và khao khát mạnh mẽ nhất của tôi. Tôi đã không lý giải nổi tại sao anh lại hèn đến thế khi đi lừa dối một cô gái vừa chuộc về từ động quỷ, một cô gái dù là vì ép buộc thì vẫn coi là gái điếm, gái bán hoa mà thôi.
Tại sao anh lại nỡ đi lừa dối một người con gái không có gì cho bản thân cả, một cô gái trắng trơn đến tấm lòng trinh tiết cũng chẳng còn. Tại sao anh cần phải mệt óc mà lừa dối tôi, một cô gái không đáng anh phải nhọc công dàn dựng kịch bản về tình yêu, hạnh phúc.
Tôi có đáng gì đâu để anh phải làm vậy. Nhưng lúc ấy, trái tim bầm dập những thương tổn của tôi vẫn cố níu kéo trong tâm thức một chút gượng gùng ít ỏi của niềm kiêu hãnh con gái, rằng chỉ vì yêu, và vì tình yêu mà con người ta thay vì mạnh mẽ cũng có thể trở nên yếu đuối và đớn hèn.

Tôi sống trong hạnh phúc tuyệt đỉnh với tình yêu vay mượn đó chỉ được 1 năm thôi, thì vợ của người đàn ông đó tìm đến tôi. Không như những gì tôi kịp tưởng tượng. Mọi thứ bay khỏi căn hộ xinh đẹp của tôi, không còn một thứ đồ gì có thể tồn tại nổi dưới sự cuồng loạn của một người đàn bà khi cảm thấy vật sở hữu quý giá nhất của mình vừa bị ai đó lăm le chiếm đoạt.
Người đàn bà đó, sau này tôi có dịp gặm nhấm lại tất cả những cảm giác cũ, tôi cho rằng chị ta cũng đã bầm dập bao lần trong những cuộc chiến chống những kẻ xâm phạm lãnh thổ và chiếm đoạt chồng mình. Bởi vậy mà thêm một cuộc chiến nữa, có là gì đâu đối với độ lạnh lùng và tàn nhẫn của người đàn bà bị phản bội.
Chị ta đến và kéo theo 5 thanh niên đầu trọc, mặt mũi đầy sẹo. Không có gì có thể tồn tại nổi sau cơn điên của đòn ghen. Tôi với một bộ quần áo xơ tướp, mặt mũi sưng vù bê bết máu me, trên người không một chút giấy tờ tuỳ thân, không một đồng cắc nhỏ đã  bị tống ra khỏi căn hộ trong sự ê chề, đau đớn và nhục nhã.
Chấm hết những giấc mơ. Lạ lùng, cứ những lúc bị dồn ép đến tận cùng của nỗi đau, tôi lại nhớ đến mẹ với một nỗi căm thù xương tuỷ. Tôi nguyền rủa mẹ, vì bà mà cuộc sống của tôi mới đến nông nỗi này. Nỗi căm hận cứ thế chất chứa, chất chứa ngày một đầy lên như một khối đá hoá thạch trong tâm hồn tôi. Khi tỉnh lại, tôi mới biết tôi nằm dưới một gầm cầu cạnh bãi rác của ngoại ô thành phố.

Có lẽ, ngày hôm đó, tôi trong một bộ dạng bầm dập, tinh thần bị khủng bố quá sức chịu đựng nên tôi đã bước đi một cách vô thức như một người điên. Dường như, thiên hạ xung quanh cũng đã nhìn tôi như nhìn 1 người điên vì không có người con gái nào rách rưới, bệ rạc hơn tôi đi ngoài đường chăng. Tôi đã thoát qua những hiểm nguy, cạm bẫy của con người  trong một thế giới hỗn tạp xung quanh mình nhờ vẻ ngoài kinh khủng của ngày hôm ấy. Tôi sống sót được lại nhờ một người đàn ông làm nghề nhặt rác ở thành phố.
Sau này, sau này, và mãi sau này, khi hoảng hốt chạy trốn cơn truy đuổi của người đàn bà kia thật xa, thật xa tôi mới kịp nhận ra mình đang có một người bạn đồng hành che chở cho mình thật tốt bụng. Ông ta chở che tôi khỏi đòn ghen của người đàn bà kia tỏa ra khắc mọi ngõ ngách thành phố để tìm tôi, để bằng mọi giá tống khứ tôi khỏi lãnh địa, nơi có gia đình của vợ chồng chị ta.

Ông đã giấu tôi mọi ngóc ngách, mọi nơi có thể để tránh sự dòm ngó làm thịt của tay chân người đàn bà cuồng ghen ấy. Trong nhục nhã, khốn đốn, người đàn ông ấy đã san sẻ cho tôi những mẩu bánh vụn, những đĩa cơm trắng từ những đồng tiền nhặt nhạnh từ nghề rác.
Đến lúc này, khi đã trốn thật xa cái thành phố chết tiệt kia, tôi mới nhìn rõ mặt người đàn ông lam lũ ấy. Một gương mặt râu ria lởm chởm, già hơn tôi hàng chục tuổi vì sự cam phận nghèo hèn ngự trị trên gương mặt. Tôi đã tội nghiệp cho ông ấy đến mức bằng lòng để ông ấy dắt về nhà. Cuộc đời tôi, nổi trôi theo số phận mà tôi chẳng thiết cưỡng lại.
Tôi tự nguyện ở lại một miền quê nghèo khó, xa lắc xa lơ thành phố nơi tôi tứa máu vì tin vào tình yêu của một người đàn ông đầu đời. Tôi cam phận làm vợ người đàn ông lớn hơn mình chục tuổi vì thương cảnh mẹ goá con côi của họ, và nếu như tôi không bằng lòng làm vợ anh ta thì có lẽ suốt đời người đàn ông nghèo này không bao giờ lấy nổi vợ vì không có tiền.

Cuộc đời tôi không biết có còn mong gì hơn khi rốt cục thì tôi cũng có một gia đình, có hai đứa con gái xinh xắn và ngoan ngoãn. Ngày ngày công việc chính là ở nhà, làm vườn, nội trợ cho chồng cho con, và phụ giúp chồng lên núi làm nương làm rẫy. Cuộc sống đạm bạc, nghèo, nguyên sơ và u buồn giữa một miền rừng núi biên giới Trung Quốc. Chồng tôi, kể từ ngày có vợ, đặc biệt là có được 2 đứa con gái sinh đôi, ông coi tôi và các con như món trúng số độc đắc của mình.
Việc sinh đôi 2 đứa con gái thay vì 2 đứa con trai là một nỗi mừng vui khôn tả của chồng tôi. Ông ấy sợ nếu tôi sinh con trai, số phận của các con trai sẽ không khác gì bố là vì nghèo, vì hiếm con gái mà không lấy được vợ. Mọi yêu thương, người đàn ông thiếu thốn tình cảm đã dồn hết cho gia đình, vợ con. Tình yêu thương của một người đàn ông dồn ắp lên cuộc sống của mẹ con tôi, cho tôi một cảm giác yên ổn, bình an và ấm lòng.
Tôi còn mong chờ gì hơn thế nữa? Số phận tôi đã an bài.
Tôi may mắn hơn vạn người phụ nữ tha phương khác vì tôi có thứ quý giá nhất, đó là những đứa con.
Thế mà tâm hồn tôi vẫn trống rỗng. Trái tim tôi vẫn hun hút lạnh bởi một vực sâu không gì lấp đầy. Bản chất của con người là vậy,  không bao giờ biết bằng lòng với thực tại. Có cái này, lại muốn có thêm cái khác nữa. Con người ta nếu không biết đủ, không bằng lòng với thực tại thì sẽ gặp bi kịch mà thôi. Mọi bi kịch đều bắt nguồn từ những ham ước không thoả mãn của con người.

Tôi không hiểu sao, tình yêu của chồng con vẫn không đủ lấp đầy vực trống trong tâm hồn tôi, trái tim tôi. Tôi ít nói, lặng lẽ nhiều. Nhiều khi chồng tôi nói ông ấy sợ những khoảng trống trong tôi, ông ấy lo lắng một ngày tôi sẽ bỏ đi mất và mang các con của ông ấy ra đi. Có một lần khi nằm cạnh nhau, ông ấy nói với tôi như vậy và bưng mặt khóc hu hu trước sự ngỡ ngàng của tôi.
Tôi không biết nỗi lo sợ trong chồng tôi liệu có thành hiện thực hay không. Chỉ biết rằng, càng lớn tuổi hơn, có con, có gia đình, tôi càng nghĩ nhiều đến gia đình của tôi ngày xưa, nghĩ đến bố và mẹ. Khi tôi kịp nếm trải tất cả mọi thứ, kịp hiểu cuộc đời trầm luân dâu bể thế nào thì cũng là lúc tôi bắt đầu biết cảm thông cho mẹ, xót xa mẹ.
Nhưng sự thông cảm, thấu hiểu và cảm giác căm hận hoàn toàn khác nhau, tách biệt nhau. Tôi không thể vì hiểu mẹ hơn mà bớt đi căm hận đối với mẹ. Đó là một cảm giác làm tôi tắc thở, làm tôi nhói đau, làm cho tôi trào nước mắt mỗi khi đêm về. Tôi cô đơn giữa một đất nước xa lạ, bên những người xa lạ, bên một người chồng không thể nào gần hơn những gì có thể, và bên những đứa con chỉ biết líu lo tiếng Trung Quốc với bố.
Tôi dạy các con nói tiếng Việt nhưng, khi nghe các con vì ngại mẹ, sợ mẹ mà cặm cụi học tiếng Việt để rồi phát âm ngọng líu ngọng lô cho mẹ vui, tôi lại chạnh lòng… Nhiều lúc, tôi rơi vào cảm giác cô đơn kinh khủng. Càng cô đơn, càng nhớ đến mẹ, sợi dây néo giữ tình mẫu tử của tôi với mẹ giờ giăng qua mấy phương trời xa lắc liệu có còn?

Tôi mấy lần định viết thư về cho mẹ. Mỗi lần cầm bút tôi lại khóc. Bản thân tâm trạng tôi quá phức tạp, tôi không biết nói gì với mẹ cả, yêu thương cũng dở, mà căm hận cũng sai. Tôi thậm chí không biết mình sẽ bắt đầu với mẹ như thế nào. Tôi đã ra đi khỏi mẹ từ năm 16 tuổi, đến bây giờ, 24 năm đã trôi qua, các con của tôi đã lớn, đã đến tuổi thiếu nữ, đã bắt đầu hỏi mẹ rất nhiều về tổ tiên, về gia đình của mẹ, về ông bà ngoại. Tôi không dám kể nhiều và chi tiết cho các con về gia đình, về nguồn cội. Tôi lưỡng lự, đắn đo, sợ các con chưa đủ trưởng thành để hiểu câu chuyện lưu lạc của mẹ, để hiểu và tha thứ cho sự hận thù của mẹ. Tóm lại là tôi sợ.
Nhưng những năm tháng ân hận, giày vò không làm cho tôi hạnh phúc. Tôi sợ hãi phải đối mặt với thực tế. Tôi sợ hãi khi nói ra sự thật với các con hay đối diện với mẹ. Mẹ tôi còn sống hay đã mất, mẹ có còn ở lại ngôi nhà cũ nữa không hay mẹ đã chuyển đi. Tôi không biết phải tìm cách liên lạc với mẹ như thế nào. Mẹ có đau khổ vì mất tôi trong 24 năm qua không? Điều kiện kinh tế của gia đình hiện tại của tôi không đủ để cho tôi có thể đưa cả gia đình về Việt Nam để tìm lại mẹ, tìm lại cội nguồn.

Tôi biết, mình có thể bắt đầu bằng một bức thư này gửi tới toà báo. Có thể đây là cơ hội để tôi có thể có được những quyết định tiếp theo. Nhưng trên hết tất cả, tôi muốn gửi tới mẹ lời xin lỗi. Mẹ ơi, những năm tháng qua con đã sống trong sự dày vò bất lực . Con đã quá sai rồi phải không mẹ. Con xin mẹ hãy tha thứ cho con.
Kính thư. Trịnh Thị Thương. Thư gửi từ Tân Cương- Trung Quốc
Lời BBT ANTG:
Bạn đọc thân mến! Trên đây là toàn bộ những trải lòng về cuộc đời của chị Trịnh Thị Thương. Bạn đọc có thể gửi về những góp ý, những trao đổi để giúp cho chị Thương có những quyết định đúng đắn tiếp theo cho cuộc đời mình. Còn với chị Thương, chúng tôi, những người trong Ban biên tập chỉ muốn nói với chị một điều giản dị như thế này thôi.
Chị hãy nhanh chóng tìm mọi cách để đưa chồng và các con của chị trở về Việt Nam, thắp hương cho ba chị, báo cho ba chị biết giờ chị đã có cuộc sống bình an và có chồng con đề huề. Việc quan trọng nữa là đã đến lúc chị cần phải dẹp bỏ hết những oán hận trẻ con đã làm cho đầu óc chị tăm tối quá lâu. Những oán hận chỉ đẻ ra oán hận, và sống với oán hận dài như thế thì cuộc đời chị sẽ khổ, sẽ bi lụy hơn mà thôi.
Chúng tôi tin rằng, bản thân chị bỏ ra đi đã là một đòn trừng phạt quá oan nghiệt với mẹ chị rồi. Mẹ chị đã khóc hết nước mắt vì mất con, đã giày vò hằng đêm, đã rất đau khổ. Chúng tôi tin rằng kể từ ngày chị ra đi, mẹ chị cũng không còn lấy phút giây nào bình yên và hạnh phúc nữa. Hãy mau tìm cách liên lạc với mẹ, nếu không chị sẽ là người con đáng trách nhất trên đời và mọi sự tha thứ chúng tôi sợ rằng đều đã quá muộn. Chúc chị sớm trở về tìm mẹ và đoàn tụ gia đình.

0 comments: